Thứ Năm, 25/04/2024, 13:00:34
Internet Starts
Chào mừng Guest | Điểm Tin Mới |
Gửi Tin Nhắn Trao Đổi
200
Trạng Thái Truy Cập Website

Số người đang online: 1
Khách Xem: 1
Thành Viên: 0
Main » 2009 » Tháng 03 » 11
Từ khi mới được sinh ra, tôi biết rằng mình đang được sống. Nhiều lúc, cuộc sống này mang lại cho tôi những phiền muộn. Không riêng gì tôi, mà với tất cả mọi người đều như vậy.

Có lúc, tôi buồn. Để vượt qua nỗi buồn, tôi cần sự chia sẻ, một sự cảm thông, hay đơn giản, chỉ là một cái nháy mắt.

Có lúc, tôi khóc. Khóc để vơi bớt nỗi buồn, để nỗi buồn không chứa trong lòng nữa, bởi đó là gánh nặng mà cần phải trút bỏ. Và khi những giọt nước mắt bắt đầu rơi, tôi thật sự cảm thấy nhẹ lòng.

Có lúc, tôi chán nản và tuyệt vọng, nản với chính bản thân mình và không tìm ra lối thoát.

Có lúc, tôi tự dày vò bản thân với bao suy nghĩ ngổn ngang, rối rắm. Tìm đến thứ gì đó để nhất thời, tôi có thể quên đi, tôi trốn chạy, và tôi thấy mình thật nhu nhược.

Ngày hôm nay, tôi bỗng đặt ra cho mình một câu hỏi: "Tôi đã sống như thế nào?".

Trả lời sao đây, khi đã có lúc tôi không dám đối diện với chính bản thân? Tôi sợ mọi người biết rằng tôi cô đơn, rằng tôi khóc, và rằng, tôi yếu đuối.

Đã bao giờ tôi sống đúng nghĩa? Có lẽ có, mà cũng có lẽ không, và khi tôi còn ngập ngừng giữa "có" và "không", tôi hiểu ra rằng mình thật sự chưa sống đúng nghĩa.

Lật lại những trang ký ức của đời mình, thật chậm rãi...

Rằng tôi đã đi thăm những trại trẻ mồ côi, trẻ em nghèo và khuyết tật… Tôi học cách yêu quý mái ấm gia đình mình, yêu những mảnh đời đã trải qua nhiều mất mát. Tôi được bọn trẻ dạy cho nhiều điều, quan trọng hơn cả, gia đình là vô giá, và tôi biết, mình còn may mắn hơn rất nhiều người.

Rằng tôi đã giúp việc nhà cho các cụ già và những gia đình khó khăn. Tôi học cách yêu những người xung quanh bằng tấm lòng, bằng khả năng của mình. Có những người không quen, cũng có những người gặp một lần rồi thôi, nhưng tôi chắc rằng, họ cũng yêu quí và sẽ luôn nhớ đến tôi.

Rằng tôi đã mang cái chữ đến cho làng xóm… Tôi học cách yêu những mái nhà lá xập xệ, yêu tiếng vịt kêu ngoài đồng, yêu cả tiếng gà gáy vào buổi sáng sớm. Tôi mang niềm tin và sự mạnh mẽ đến cho nhiều người. Tôi biết, ít nhất một lần, mình thật sự có ích.

Rằng tôi đã có một mối tình đầu khó quên… Bây giờ, tôi học lại cách yêu một người không hoàn hảo, bởi vì tôi cũng là một người không hoàn hảo. Học cách yêu những tình cảm mà mình đã cho đi. Ai đó từng nói: "Cứ cho rồi sẽ nhận". Tôi hiểu một điều, khi tình cảm xuất phát từ đáy lòng tôi chỉ cho và không cần được nhận. Tôi học cách yêu sự hạnh phúc giản đơn mà tôi xây dựng nên.

"Định mệnh, khó có thể nói cho rõ ràng, và cũng khó khiến người ta chấp nhận được chúng". Tôi học cách yêu và chấp nhận với định mệnh, với cuộc sống hiện tại của bản thân. Nó sẽ gắn bó với tôi cho đến suốt cuộc đời này.

Có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau nào? Có nỗi buồn nào mà sẽ không vượt qua? Có yêu thương nào gọi là ít, gọi là nhiều? Với tôi, những câu hỏi ấy mãi mãi không có lời giải đáp.

Nỗi buồn, liệu có thể sống mãi với nó được không, hay là học cách tạo niềm vui và che lấp nỗi buồn ấy thì không phải sẽ tốt hơn? Thương hại cũng là sự sẻ chia nỗi buồn với người khác, và đừng thấy xấu hổ khi người khác thương hại mình.

Yêu thương, liệu có diễn tả hết bằng lời nói, bằng hành động, hay bằng cử chỉ. Không có cái gì là vô tận, nhưng yêu thương mãi mãi là vô tận với mỗi sinh vật sống trong thế giới này.

Mẹ từng dạy tôi: "Sống là hãy nhìn sang bên cạnh, và chia sẻ với những người đồng cảnh. Nhìn lên trên, mình còn thua kém rất nhiều người, nhưng nhìn bên dưới, cũng còn rất nhiều người khác không bằng mình. Và cứ mãi hơn thua, thì chẳng phải sẽ khổ sở lắm sao?”. Tôi học cách yêu những niềm tin, trân trọng những tình cảm và hi vọng của mọi người dành cho mình. Học cách yêu cuộc sống, không bằng cách này thì cũng bằng cách khác. Tôi tìm thấy sự thanh thản trong chính tâm hồn mình, thoải mái, và tự do.

Tôi được sinh ra, không phải để sống cho quá khứ, hay sống cho tương lai. Tôi được sinh ra để sống cho hiện tại này, trao hạnh phúc cho tất cả mọi người, như vậy là quá đủ rồi. Tôi tin thế, và hy vọng bạn cũng tin thế.

Có lẽ tôi chưa đủ kiến thức để hiểu, chưa đủ lớn để nhận thức được nhiều vấn đề, nhưng tôi chợt nhận ra một điều đơn giản: "Sống là để học cách yêu".


Views: 462 | Added by: phuocdat | Date: 11/03/2009 | Rating: 0.0/0 | Comments (0)

Khung Đăng Nhập


Tìm Kiếm Trong Blog Website
Xem Blog Website Theo Ngày Tháng
«  Tháng 03 2009  »
CNHaiBaNămSáuBảy
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
293031
Đánh Giá Website
Rate my site
Total of answers: 24
Liên Kết website:

- Tin Tức Tổng Hợp
Báo PC World VietNam
Báo Tuổi Trẻ Online
- - - Nhịp Sống Số
- - - Nhịp Sống Trẻ
Tin Tức nổi bật trong ngày

- Tin Thế Giới
Tin Tức Thế Giới

- Tin Xã Hội
Đối nội - Đối ngoại
Thời sự

- Tin Văn Hóa
Thời trang
Ẩm thực
Du lịch

- Tin Kinh Tế
Tài chính - Ngân hàng
Chứng khoán
Tuyển dụng - Việc làm
Thị trường
Lao động - Công đoàn

- Tin Khoa Học - Công Nghệ
CNTT - Viễn Thông
Khoa học - Tự nhiên
Thiết bị - Phần cứng

- Tin Thể Thao
Bóng đá
Quần vợt

- Tin Giải Trí
Âm nhạc - Phim
Sân khấu - Điện ảnh
Sách báo - Văn thơ

- Tin Pháp Luật
Hình sự
An ninh - Trật tự

- Tin Giáo Dục
Học bổng - Du học
Đào tạo - Thi cử

- Tin Sức Khỏe
Làm đẹp
Tình yêu giới tính

- Tin Ô Tô - Xe Máy
Tin Tức Ô Tô - Xe Máy

- Tin Nhà Đất
Đầu tư - Quy hoạch
Không gian - Kiến trúc

Tìm kiếm Tùy Chỉnh
Email:  PhuocDat@Gmail.com - PhuocDat129@Yahoo.com
Tell: 0937 632373 - 0938 968313 - 2024
Powered by uCoz