Em yêu anh bao nhiêu nhỉ? Nhiều khi em vẫn tự hỏi mình câu này, vì
khoảng thời gian sống với nhau có lúc thấy yêu, lúc thấy hờ hững nhẹ
nhàng. Một mối quan hệ được xây lên với nền tảng là "chưa yêu lắm" cho
đến lúc cưới vẫn ngỡ ngàng là "mình lấy chồng ư?".
Cuộc sống vợ chồng sống với nhau vì tình và nghĩa, có
những thời điểm tĩnh lặng như mặt hồ không sóng, nhưng lại có những
thời điểm tình cảm và hoạt động dâng lên như sóng biển, ồn ã và vui
tươi.
Hình như những nỗi buồn thì in
đậm và nhớ lâu hơn niềm vui thì phải, tự dưng em nhớ đến những khoảng
lặng của vợ chồng mình. Anh có nhớ không?
Những khoảng lặng của hôn nhân
giống như gia vị cho cuộc sống hôn nhân tốt hơn hoặc tệ hơn anh nhỉ?
Nếu ở những khoảng lặng ấy cả em và anh cùng xa, cùng buông và cùng
không nghĩ về cái chung thì chắc chắn sẽ không có được như ngày hôm
nay.
Anh có biết không, sau mỗi
khoảng lặng, sau mỗi lần cố gắng gần nhau hơn, trách nhiệm với con hơn,
thì em lại có cảm giác cần anh nhiều hơn. Em phải thú nhận rằng em sợ
các khoảng lặng, nhưng cũng thích các khoảng lặng. Sợ vì mỗi lần như
thế chúng mình chẳng nói chuyện với nhau nhiều, cảm giác ăn chung mà ít
nói chuyện, ngủ chung mà chẳng đầu gối tay ấp... đáng sợ lắm! Thích vì
sau mỗi lần như thế khi ôm hoặc hôn lại có cảm giác mãnh liệt hơn, cảm
xúc nhiều và tâm trạng lại như được yêu lại.
Nhiều khi em nghĩ anh giống như
một món ăn, mà khi ăn khiến em bị nghiện, ăn hàng ngày càng ăn càng
nghiện. Một con người có nước sơn không đẹp, lại chẳng nói nhiều, chẳng
biết dùng những từ bay bướm nhưng kỳ lạ thay em lại có thể hiểu hết
được những gì tốt đẹp mà anh mang lại cho em, chân thành và mạnh mẽ
biết bao.
Mấy hôm trước tự dưng em khùng,
có nhiều thứ làm em bực bội chắc tại em xì trét quá nên "chập mạch". Em
cáu kỉnh với anh và còn hơi "lạnh nhạt" nữa. Em thờ ơ, đi ra đi vào...
cảm giác lãnh đạm thực sự. Trong thời điểm ấy, anh vẫn ở bên em hàng
ngày, giống như một món ăn mà em cứ phải ăn đều đặn vậy... Em là thế,
có những lúc cáu kỉnh và đáng ghét, nhưng anh, anh là món em ăn hàng
ngày ấy vẫn hiện diện điềm tĩnh bên cạnh em, nhẹ nhàng và ân cần lắm.
Có những thời điểm, tự dưng em
thấy nao lòng khi ôm anh, ôm rồi cứ zưng zưng sợ tuột khỏi tay (thật sự
là thế!), những khi anh đạp xe đèo em loanh quanh bờ hồ, quanh phố
phường... êm dịu như tơ vậy. Nhắm mắt lại thấy hối hận vì đã cáu kỉnh
với chồng, thế là ôm thật chặt, nói thật nhẹ... mọi ưu phiền đi qua
trong lòng em, lúc ấy em hiểu anh là món ăn mãi mà không chán.
Rồi mấy hôm nay em cai sữa,
ngực căng tức vì sữa... trong đầu lập tức nghĩ ngay xem làm thế nào để
bớt đau, bớt tức sữa... Em lại nhớ khi sinh con được 1 tháng, em bị sốt
vì viêm tuyến sữa, anh hì hụi đi tìm bèo ở các hồ quanh Hà Nội lúc 8h
tối, gọi điện rồi hỏi, rồi mua đèn pin, rồi nhờ bạn Phong đi cùng soi
đèn anh lội xuống hồ Văn Quán vớt bèo để 10h30 đêm mới mang được một
túi bèo về đắp cho vợ.
Quần vẫn xắn, anh lại thoăn
thoắt rửa bèo, giã bèo để "đắp nhanh cho vợ đỡ sốt". Nhớ lại chuyện
này, cảm giác của em biết ơn anh nhiều hơn, ừ cũng thể nói là "yêu
nhiều hơn" thật.
Cuộc sống vợ chồng muôn màu
muôn sắc, lúc thăng lúc trầm nhưng em nghĩ em đã tìm được một người đàn
ông đúng nghĩa, dù thỉnh thoảng có cảm giác chán nhưng chưa bao giờ
muốn chia xa cả. Sống với nhau, trách nhiệm sẽ nặng nề hơn. Sẽ phải
biết sống vì nhau hơn vì các con, vì một gia đình nhỏ êm ấm, chứ không
phải chỉ vì bản thân mình thấy chán, thấy hết yêu là có thể chia xa một
cách đơn giản được phải không anh?
P.S.: Bài này chả nhớ viết từ
bao giờ, để trong laptop hôm nay trên máy bay buồn quá bật laptop mới
phát hiện ra mình viết bài này! Hình như đợt ấy giận chồng cái gì ấy,
thấy tội lỗi quá định viết thư xin lỗi hì hì...
|