Thứ Năm, 05/12/2024, 01:48:15
Internet Starts
Chào mừng Guest | Điểm Tin Mới |
Gửi Tin Nhắn Trao Đổi
200
Trạng Thái Truy Cập Website

Số người đang online: 4
Khách Xem: 4
Thành Viên: 0
Main » 2009 » Tháng 03 » 17 » Gặp nửa ngày... cưới ngay
12:06:24
Gặp nửa ngày... cưới ngay
Câu chuyện có thật về cuộc hôn nhân bất ngờ của bạn Annie Dương, hướng dẫn viên người Việt hiện đang sống ở Singapore
Gặp nửa ngày... cưới ngay

Nếu có người nào đó hỏi tôi: “Bạn có hối hận về quyết định hôn nhân của mình không?”, tôi vẫn sẽ trả lời không. Cuộc hôn nhân của tôi và anh giống như một định mệnh. Tôi biết cho đến bây giờ vẫn còn rất nhiều người nghĩ rằng tôi ngông cuồng khi đưa ra quyết định cưới một người đàn ông chỉ sau nửa ngày gặp gỡ và nói chuyện chưa đầy trăm câu.

Buổi gặp gỡ định mệnh

Tôi sang Singapore du học từ năm 17 tuổi. Từ khi còn là sinh viên, tôi đã tập tành theo chị dẫn đoàn khách du lịch đi tham quan.

Sau khi tốt nghiệp khoa Du lịch, lấy thẻ hướng dẫn viên của Tổng cục du lịch Singapore, tôi chính thức trở thành hướng dẫn viên. Công việc và cuộc sống cứ kéo tôi đi mãi.

Nhiều người đàn ông ngỏ lời yêu, tôi cũng nhiều lần thử yêu, nhưng chưa người nào, mối tình nào khiến tôi hài lòng. Tôi ghét chuyện giận hờn, không hài lòng cứ nói thẳng. Vì thế chỉ giận hờn vài lần, tôi chia tay luôn.

Cuộc sống của tôi cứ trôi đi cho đến cái ngày 22-2-2007 ấy.

Nếu có một người đàn ông mới chỉ gặp bạn nửa ngày và bảo: “Ừ, em muốn cưới thì cưới”, bạn có tin anh ấy nói thật không? Chắc chắn trong số các bạn, có 90% bảo không và 10% ngập ngừng. Vậy mà tôi đã tin chắc như đinh đóng cột đấy.

Trong đoàn du lịch tôi hướng dẫn hôm ấy có một thanh niên trông khá bảnh nhưng hơi… chảnh. Suốt chuyến đi, chưa lần nào chúng tôi nhìn thẳng nhau. Thú thật, tôi có nhìn lén anh và tự nhủ: “Cũng đẹp trai nhưng khó ưa quá”.

Lát sau, khi tôi đang đứng chờ đoàn lên xe, mặt tôi nhăn lại vì nắng. Đột nhiên, tôi thấy trời mát hẳn. Quay lại sau, tôi thấy anh đang cầm dù che cho tôi, không nói lời nào. Bất giác tôi thấy lòng “rung rinh” nhẹ, nhưng không nói.

Chúng tôi chỉ trò chuyện vài câu bâng quơ, kiểu như: “Con sư tử biển này là mẹ hay bố vậy em?”, “Đoàn mình vui nhỉ”… Tất cả những thông tin tôi biết về anh chỉ là: “Anh sang đây công tác”, như lời bộc bạch của anh.

Buổi chiều đến Sentosa, khi tôi còn đang loay hoay sắp xếp cho khách vào xem phim 4D, anh đến bên tôi và hỏi: “Em làm bạn gái anh được không?”.

Người khác hẳn sẽ nghĩ đó là lời nói suông mang tính bông đùa. Thế nhưng, tôi lại cảm thấy anh rất thật lòng và có niềm tin mãnh liệt với người đàn ông này.

Tôi đáp lời anh rất nghiêm túc: “Làm bạn gái chi anh ơi, bạn bè em yêu nhau nhiều năm cũng giận hờn, chia tay, mệt mỏi lắm. Thích thì cưới luôn cho rồi”.

Im lặng khoảng 30 giây, anh trả lời: “Ừ, nếu em muốn thì cưới. Để anh về nói với ba mẹ”. Trong giọng nói của anh, tôi nghe được sự chân thật và quyết tâm không kém gì tôi.

Bắt đầu tìm hiểu sau khi quyết định cưới

Sau đó, chúng tôi ai về nhà nấy, cũng không hề gọi điện thoại hỏi nhau về quyết định của mình. Thế nhưng, ngày hôm sau, cả tôi và anh đều chính thức trình bày chuyện đại sự với gia đình. Tôi phải nhờ chị gái nói với mẹ vì sợ bị mắng…

Sau này nghĩ lại, tôi thấy yếu tố “không biết” này khá hay. Khi bạn quen một người nào đó và bắt đầu biết quá rõ về gia đình người ta, bạn sẽ gặp nhiều vấn đề phát sinh.

Nếu người đó giàu có, bạn có thể bị mang tiếng là nhìn vào gia đình họ mà quen. Nếu người đó khó khăn, bạn phải gánh cả gia đình và ít nhiều cảm thấy e ngại.

Còn tôi, không biết gì cả nên cứ thế mà tiến đến với người đàn ông nửa ngày của mình. Tình cảm đó chân thật, nguyên vẹn và không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ yếu tố nào.

Tuy nhiên, mọi người không nghĩ thế. Câu đầu tiên của họ khi biết tôi lấy một người chỉ vừa quen nửa ngày là: “Nhỏ này, mày uống lộn thuốc à”.

Ai cũng dành thời gian để thuyết phục tôi không nên quyết định vội vàng. Thế nhưng không hiểu sao tôi cương quyết kinh khủng. Còn anh, vì không muốn ba mẹ phản đối quá nên nói dối là chúng tôi quen nhau một năm.

Chuyện cưới xin bắt đầu được lên kế hoạch. Sau đó anh về Việt Nam, tôi ở lại Singapore. Chúng tôi liên lạc với nhau bằng chat và điện thoại.

Trong giai đoạn ấy, chúng tôi mới chính thức tìm hiểu nhau. Thật bất ngờ khi chúng tôi rất giống nhau và giống toàn những thứ… độc. Tôi nóng tính và cứng đầu, anh cũng không kém. Anh chưa bao giờ nhường nhịn tôi, kể cả khi gây nhau. Thế nên, chúng tôi gây nhau suốt vì chuyện đám cưới và cũng khóc không ít lần.

Trong một lần tranh cãi dữ dội, tôi buột miệng: “Thấy được thì lấy, không thì thôi”. Cả hai đều khóc, anh bảo: “Đã quyết tâm, đâu thể nói dẹp là dẹp”. Sau lần ấy, chúng tôi phát hiện mình yêu và cần nhau hơn.

Hôn nhân hạnh phúc là đích đến cuối cùng

Sau năm tháng chuẩn bị, đến ngày 13-7-2007, chúng tôi chính thức kết hôn. Những công việc chuẩn bị đều do anh và gia đình hai bên chu toàn.

Ngày cưới của chúng tôi cũng rất đặc biệt. Đó là thứ Sáu ngày 13. Nhà hàng Sinh Đôi hôm ấy giống như do chúng tôi bao hết vì chỉ một mình đám cưới của tôi.

Sánh vai bên anh, nhìn người đàn ông bên cạnh, tôi bất giấc có chút lo lắng. Tương lai tôi phải làm vợ người này và có những đứa con chung ư? Cảm giác còn lạ hơn cả ngày anh nói sẽ đám cưới.

Kết hôn xong, anh sang Singapore để phát triển sự nghiệp và “để ở gần vợ luôn”. Cuộc sống ban đầu của anh gặp khó khăn vì lạ chỗ. Tôi luôn ở bên cạnh để động viên chồng. Bây giờ mọi việc đã tốt hơn nhiều.

Sống với nhau một thời gian, anh thú nhận: “Lúc đầu gặp em, dù không nói chuyện nhưng anh ấn tượng cá tính mạnh mẽ, tháo vát, không cần dựa dẫm vào ai của em…”.

“Em nhỏ xíu vậy mà hướng dẫn đoàn khách gần 40 người một cách gọn gàng. Anh khâm phục vợ. Anh đã gặp không ít phụ nữ nhưng đa phần các cô đều muốn dựa dẫm vào đàn ông. Còn em lại khác, vì thế anh ngỏ lời với em”.

Tôi không ngờ cái tính “đờn ông” của mình cũng có người thích. Đúng là kiếp trước anh ấy nợ tôi mất rồi.

Đến nay chúng tôi đã kết hôn được một năm rưỡi và vẫn thường gây nhau. Mỗi lần tranh cãi, anh nói: “Anh giận rồi đó, em xin lỗi anh đi”. Tôi chỉ còn biết gật đầu. Tôi cũng học anh cách này để làm huề, bớt lửa mà không sợ bị quê.

Có người hỏi tôi, anh đã bao giờ nói “anh yêu em” chưa? Thú thật, anh chưa bao giờ nói. Thế nhưng, ngày nào anh cũng hỏi tôi: “Có yêu anh không?”. Tôi thường đùa, ngày nào không hỏi là biết ngày đó anh không yêu tôi.

Có anh, tôi không còn lang thang phố phường sau những giờ làm việc vì biết ở nhà có người đang chờ. Tôi cũng bớt nam tính, biết nhường anh mở cửa, gắp thức ăn…

Có tôi, anh cũng biết chăm sóc bản thân và những người xung quanh. Tình yêu của tôi rất nhanh, đơn giản và gần như không có giai đoạn tỏ tình lãng mạn, nhưng đến nay chúng tôi vẫn rất hạnh phúc.

Views: 494 | Added by: phuocdat | Rating: 0.0/0
Total comments: 0
Only registered users can add comments.
[ Registration | Login ]
Khung Đăng Nhập


Tìm Kiếm Trong Blog Website
Xem Blog Website Theo Ngày Tháng
«  Tháng 03 2009  »
CNHaiBaNămSáuBảy
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
293031
Đánh Giá Website
Rate my site
Total of answers: 24
Liên Kết website:

- Tin Tức Tổng Hợp
Báo PC World VietNam
Báo Tuổi Trẻ Online
- - - Nhịp Sống Số
- - - Nhịp Sống Trẻ
Tin Tức nổi bật trong ngày

- Tin Thế Giới
Tin Tức Thế Giới

- Tin Xã Hội
Đối nội - Đối ngoại
Thời sự

- Tin Văn Hóa
Thời trang
Ẩm thực
Du lịch

- Tin Kinh Tế
Tài chính - Ngân hàng
Chứng khoán
Tuyển dụng - Việc làm
Thị trường
Lao động - Công đoàn

- Tin Khoa Học - Công Nghệ
CNTT - Viễn Thông
Khoa học - Tự nhiên
Thiết bị - Phần cứng

- Tin Thể Thao
Bóng đá
Quần vợt

- Tin Giải Trí
Âm nhạc - Phim
Sân khấu - Điện ảnh
Sách báo - Văn thơ

- Tin Pháp Luật
Hình sự
An ninh - Trật tự

- Tin Giáo Dục
Học bổng - Du học
Đào tạo - Thi cử

- Tin Sức Khỏe
Làm đẹp
Tình yêu giới tính

- Tin Ô Tô - Xe Máy
Tin Tức Ô Tô - Xe Máy

- Tin Nhà Đất
Đầu tư - Quy hoạch
Không gian - Kiến trúc

Tìm kiếm Tùy Chỉnh
Email:  PhuocDat@Gmail.com - PhuocDat129@Yahoo.com
Tell: 0937 632373 - 0938 968313 - 2024
Powered by uCoz