Hôm qua chat với em trai, em bảo vừa chia tay tình đầu, rằng em buồn và
không muốn học nữa... Chị như thấy lại mình của 8 năm về trước, cũng
nông nổi và bồng bột.
Khi chị 18 tuổi, chị nghĩ mình có thể thay đổi cả thế giới. Còn bây giờ, chị phải thay đổi để theo kịp guồng quay ấy.
Khi chị 18 tuổi, chị nghĩ thật hạnh phúc khi làm ra
tiền và dọn ra khỏi nhà ba mẹ, thoát ly gia đình. Còn bây giờ, chị cũng
cố gắng làm ra thật nhiều tiền, nhưng là để xây dựng một gia đình và có
những đứa con.
Khi chị 18 tuổi, lỡ gặp một tai nạn trên đường, chị
chỉ muốn chạy qua thật nhanh, tránh xa đám người đang bu đen, bu đỏ
xung quanh, không quên kèm theo câu lầm bầm quen thuộc "ghét mấy người
nhiều chyện!". Còn bây giờ, chị bắt mình chạy xe chậm lại, cố nhìn mặt
người bị nạn. Chị nhiều chuyện vì biết đâu đấy là người thân của chị...
Khi chị 18 tuổi, chị có thể khóc vì điểm kém, vì bị
mẹ mắng hay đơn giản chỉ vì vô tình nhìn thấy người mình thích đang đèo
một cô bé khác. Còn bây giờ, chị để dành nước mắt cho những sự kiện lớn
trong đời mình: khóc trong ngày kết hôn, khóc khi sinh đứa con đầu lòng
và khóc khi mẹ không còn nữa.
Khi chị 18 tuổi, chị sẽ cười thật to nếu gặp chuyện đắc ý. Còn bây giờ, nụ cười đã nhỏ lại vì khó có thể cười lớn hơn.
Khi chị 18 tuổi, chị chỉ biết lo học, luôn cảm thấy
mệt mỏi và stress mỗi khi đến kỳ thi. Còn bây giờ, chị stress hằng ngày
khi phải đối mặt với bao lo toan trong cuộc sống, cơm áo gạo tiền, công
việc và đủ thứ mối quan hệ ngoài xã hội.
Khi chị 18 tuổi, chị nghĩ cuộc sống thật khó khăn,
còn mình là người cô đơn và bất hạnh nhất thế giới. Còn bây giờ, chị
nhận ra rằng, nếu gặp khó khăn mà bỏ cuộc thì chị sẽ trở thành gánh
nặng và mang lại bất hạnh cho những người chị yêu thương.
Và cuối cùng...
Khi chị 18 tuổi, chị nghĩ tình yêu là tất cả. Còn bây
giờ, tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong ngân hàng tình cảm mà chị đang
có.
|