Trạng Thái Truy Cập Website |
|
|
Số người đang online: 1 Khách Xem: 1 Thành Viên: 0 | |
|
Main » 2008 » Tháng 12 » 25
Đêm Giáng sinh cái lạnh se sắt mùa đông, không khí náo nức lạ lùng kéo những con người xa lại đến gần nhau hơn...
Mối tình đầu tiên ra đi vội vã, lướt qua như một cơn
gió thoảng. Đêm Noel lạnh. Sau bao đêm vùi trong chăn khóc lóc, tối nay
tôi quyết định ra ngoài. Thoa chút son môi, tôi nhìn mình qua gương,
hệt như một con mèo vừa vớt dưới bờ mương lên. Tôi kéo khăn, khép cửa
lại. Mùa đông về thật rồi. Đường phố ngập tràn sắc đỏ, những dòng người tập nập
lướt qua. Tôi thấy mình lạc lõng với áo khoác xanh, khăn xanh, giày
xanh và quan trọng hơn, tôi đi một mình. Tôi lang thang dọc theo những
tuyến đường nhộn nhịp, cố ngăn mình không rơi nước mắt, khóc thế là đủ
rồi. Ngày này năm trước bàn tay tôi cũng ấm áp trong tay H. H, lại H. Một thằng bé va vào người tôi. Tôi ngã lăn ra phía
sau, đau khủng khiếp. Tôi mỉm cười nhăn nhó, chả lẽ lại cau có với một
cậu bé trong đêm Giáng sinh. Thằng bé chỉ đợi có thế chạy vù mất. Tôi
không đứng dậy được, sái chân rồi. Một chiếc giày bị gãy, tôi lê sang
vệ đường, tự dặn lòng mình không được khóc. Không khóc mà. Tôi định lấy chiếc khăn tay trong cái ví để bịt vết
máu đang chảy, chẳng thấy cái ví đâu. Tôi loay hoay quay lại chỗ cũ với
hi vọng mong manh mình đã đánh rơi ở đấy. Chỉ là quay lại cho đỡ dằn
vặt thôi, chứ thực ra lúc ấy trong đầu tôi vẫn còn hình ảnh thằng bé lạ
hoắc tự nhiên đâm sầm vào mình. Trong ví có điện thoại, tiền... làm sao
tôi về? Đêm trời càng lạnh hơn. Đừng khóc, không được khóc nhé. Thê thảm, tôi tháo nốt chiếc giày còn lại, đi chân
đất. Bàn chân tôi, giữa mùa đông, giữa nền đá vẫn chẳng còn cảm giác gì
cả. Thất thiểu, bỗng một bóng đen lao tới, tôi choáng váng. Khi ngồi
dậy tôi không còn chịu đựng được nữa, tôi gào lên: "Anh không có mắt
à?" Rồi òa khóc, khóc như đứa trẻ bị thầy giáo phạt về nhà lại bị mẹ
đánh vì bài kiểm tra điểm kém. Tôi cũng chưa nhìn rõ đấy là anh hay chị
hay ai ai nữa, mặc kệ, chỉ quát cho đỡ bức bối trong lòng. Đợi tôi hết
nước mắt ngắn nước mắt dài, một giọng trầm ấm văng lên: "Anh xin lỗi,
anh có mắt nhưng anh bị cận em ạ". Tôi ngước nhìn lên... Anh ta mỉm cười... Đêm mùa đông thật lạnh... Tôi cau mặt. Anh ta cười giải thích vội: "Anh xin
lỗi, anh không có ý gì đâu chỉ thấy em thảm hại như một con mèo vừa vớt
dưới ao lên". Tôi cũng phì cười. Câu này xuất hiện trong đầu tôi lúc
tối một lần rồi. Anh đỡ tôi dậy: "Em đi một mình à? Anh cũng đi một
mình. Lạnh quá, hay vào tạm quán đằng kia đã, em sắp chết cóng rồi đấy". Lời đề nghị quá đột ngột, tôi nhớ đến những người lạ
mặt trong câu chuyện của mẹ. Rồi tất cả đều kết thúc với câu: "Bọn lừa
đảo cả đấy, cẩn thận con ạ". Mặc kệ, lừa đảo cũng được, tôi cũng còn gì
nữa đâu, nếu đi nữa chắc tôi ngất mất. Quán cà phê đêm Noel đông nghịt người, anh chen chúc
tìm được một cái bàn trống. Anh ta khá cao và gầy lại mặc chiếc áo
khoác dài đen, đeo kính cận gọng đen trông như mấy lão phù thủy ác ác
trong truyện cổ tích. "Làm gì mà nhìn anh như trẻ con nhìn phù thủy
thế?". Tôi bật cười. - Sao đêm Noel anh lại đi một mình? - Anh cũng đang định hỏi em câu ấy. Anh bị thất tình, đừng bảo em cũng thế nhé. Tôi gật đầu. Anh cười: "Thế là hai chú ngựa già cô đơn gặp nhau rồi". Đêm Noel tôi đi dạo với một người lạ, có nằm mơ tôi
cũng không dám nghĩ mình lại liều lĩnh đến vậy. Anh nhìn chân tôi:
"Giầy em đâu?", anh bảo tôi ở đấy rồi quay lại chỗ cũ. Anh tất tả
quay lại với đôi giày xanh đã gãy của tôi và một lọ keo dán. "Giờ chẳng
có cửa hàng nào bán giày nữa đâu. Anh dán em đi tạm nhé. Sao lại trố
mắt ra thế? Chả lẽ môt anh chàng học ngành xây dựng không sửa giày giúp
bạn gái được à?" Tôi kể cho anh về H, về mối tình đầu tiên của tôi.
Anh lặng lẽ nghe. Đêm về khuya gió càng lạnh, người qua đường dường như
cũng vội vã hơn. Đi đến cuối con đường, tôi ngập ngừng: "Muộn rồi em
phải về". Anh dúi tiền vào tay tôi, tôi không chịu. Anh nhẹ
nhàng: "Anh biết em sẽ không nhận nhưng nghe anh nói đã. Anh là sinh
viên anh không có xe để đưa em về mà em mất hết tiền rồi về bằng cách
nào nữa. Đừng ngại sau này nếu còn gặp lại nhau. Anh sẽ đòi lại mà, cả
vốn lẫn lãi, anh không cho đâu". Tôi lên xe, bóng anh như cây khô mùa đông càng lẻ loi bên lề đường. Đêm
Noel này tôi vẫn một mình nhưng không còn thấy cô đơn nữa. Tôi vẫn muốn
gặp lại anh một lần, chỉ một lần thôi để nói lời cảm ơn tôi đã quên đêm
ấy.Tôi chẳng biết gì về anh ngoài anh là sinh viên trường xây dựng, tên anh tôi cũng chưa kịp hỏi. Noel năm ấy tôi đã cảm thấy ấm áp bên người lạ. Ở đâu
đó trên trái đất này, đêm nay, liệu có một anh chàng nào đó cúi xuống
đi đôi giày màu xanh đã gãy cho một cô gái nào đó giữa đêm thành phố
tràn ngập sắc đỏ nữa không?
|
Ai cũng có những ký ức riêng cho mình về Giáng sinh. Em cũng vậy. Chỉ
có điều ký ức của em quá rõ, quá đậm để em mang theo suốt cuộc đời còn
lại. Để em không bao giờ có thể tha thứ cho mình.
Em, anh, và anh ấy gặp nhau
cũng vào một đêm Giáng sinh ở một nơi rất xa và có rất nhiều tuyết,
nhiều đến nỗi em có cảm giác cả thành phố được làm bằng tuyết. Anh và
anh ấy quả thực rất khác nhau. Chính vì vậy em đã yêu anh ấy một cách
say đắm và quý anh một cách chân thành như một người anh trai. Ngày... tháng... năm... Hôm nay được về sớm, em vội vã
chạy ra chợ mua thức ăn để kịp làm bữa tối. Hôm nay là kỷ niệm một năm
ngày em và anh ấy quen nhau. Anh ấy đã không đến. Anh ấy bảo công việc
quá bận rộn vào những ngày cuối năm. Em cảm thấy hơi buồn, dù sao, em
cũng thông càm cho anh ấy. Nhưng bữa tối của em cũng không uổng phí.
Anh đã ăn mọi thứ em nấu một cách ngon lành. Ngày... tháng... năm... Em hỏi anh tại sao anh ấy không
thích nắm tay em. Nhất là khi đi dạo ở chỗ đông người dù tụi em quen
nhau đã lâu rồi. Em phải làm sao để anh ấy cảm thấy tự hào về em? Con
trai sao lạ quá. Em kế cho anh nghe tay em luôn lạnh cóng vào mùa đông.
Em cảm thấy tủi thân. Hôm sau anh mang tặng em một cặp găng tay xinh
xắn màu trắng. Ngày... tháng... năm... Em kể cho anh nghe em có linh
cảm không tốt, em rất sợ mất anh ấy, dạo này anh ấy ít liên lạc với em.
Em sợ mình sẽ không sống nổi nếu xa anh ấy. Em sợ cảm giác phải lủi
thủi một mình. Anh kéo em ra ngoài chơi và nặn cho em một con người
tuyết màu trắng thật là cao. Ngày... tháng... năm... Đã hai năm kể từ ngày em quen
anh ấy. Đêm Giáng sinh em lại đợi, và anh ấy lại không tới. Anh mang
cho em con gấu bông trắng như tuyết với dòng chữ "Hug me" trên ngực làm
quà Giáng sinh. Anh bảo mình nên ra ngoài ăn tối. Em chạy ra khỏi tiệm
ăn khi em thấy anh ấy đang vuốt má một cô bé khác. Em biết có lẽ sẽ có
một ngày em mất anh ấy, nhưng em không nghĩ nó lại đến sớm như vậy. Em
vừa đi vừa khóc mặc kệ anh phải năn nỉ an ủi em. Em nhớ mình đã đi như
vậy rất lâu. Em nhớ mình đi theo đường mòn dẫn vào rừng. Em biết nó rất
nguy hiểm, nhưng em vẫn đi. Em giận mình và giận tất cả mọi người. Em
nhớ anh cởi cái áo khoác màu trắng và choàng nó vào người em. Em nhớ
anh nói rằng em phải mạnh mẽ lên và không được hối hận về tất cả những
gì đã xảy ra. Ngày... tháng... năm... Người ta đã tìm thấy em và anh
dưới lớp tuyết dầy. Trên mình em là chiếc áo khoác trắng. Khi em tỉnh
lại thì anh đã đi rất xa rồi. Em đã rất yêu tuyết trắng và mùa đông
lãng mạn. Em không nghĩ tuyết sẽ mang anh đi. Em sẽ tiếp tục sống nhưng
giá mà em không đi bộ vào khu rừng đêm Giáng sinh năm đó. Em không còn yêu mùa đông và những hoa hồng trắng, màu trắng luôn làm em nhớ anh. Junie, I believe in love and miracles!
|
Trong cái lung linh của cây thông Noel, trong cái rạo rực ở các quầy
hàng lưu niệm, Noel gửi cho tôi nhiều niềm thương cảm, những ký ức xa
xôi, cả những điều buồn đau không dứt...
Bố mất vào ngày Giáng sinh, nhà tôi ở gần nhà thờ và hôm đó nhà thờ đổ rất nhiều chuông. Ngày tôi còn nhỏ, bố ở Liên Xô về mang theo một cây
thông nhựa cùng những chùm bóng đèn lấp lánh. Những năm 90, đó quả là
biểu tượng xa xỉ để trang hoàng, có lẽ cả xóm chỉ duy nhà tôi có đèn
nhấp nhánh... Không còn nhớ rõ, bố trưng những thức ấy vào Giáng
sinh hay những ngày gần Tết, nhưng hình ảnh ông lụi cụi làm cây đứng
thẳng trên cái giá đỡ biết xoay tròn thì vẫn in đậm trong ký ức thơ dại
của tôi... Những chùm đèn nhựa đủ màu treo trên cây thông nhỏ làm nó
đứng vẹo vọ trên giá đỡ... Chưa năm nào, nó đứng thẳng lên được, nhưng
vẫn cố gắng xoay xoay cùng với những ánh đèn nhấp nháy xinh xinh... Sau này khi nhà tôi có đài và vô tuyến, kèm theo cả cây thông xoay là bài hát Happy New Year,
bố tôi rất thích bài hát này mặc dù ông chả biết chữ nước ngoài nào
cả... Từ năm ông trở về, Tết nào chúng tôi cũng được nghe đi nghe lại
bài này, có khi phát cả ngày... Từ khi ông mất, không ai trong chúng
tôi dám bật bài này vào ngày Tết, không ai nhắc đến, chúng tôi học cách
không chạm vào nhau... giữa những nỗi đau. Nhà tôi ở xóm Đạo nhưng tôi không theo Đạo, bố mẹ
cũng không theo Đạo. Lúc nhỏ nhìn lũ bạn đi học bổn, đi hát trong nhà
thờ, tôi cũng thèm nhập vào các hội ấy. Có đứa bảo, nếu theo Đạo thì sẽ
được Chúa và các Thánh cho lên Thiên Đường, còn người không theo Đạo
chết đi thì sẽ xuống địa ngục... Địa ngục là cái gì tôi cũng chẳng rõ,
nhưng cái mặt nó sầm lại và lưỡi nó thè ra là làm tôi đủ biết địa ngục
là rất kinh khủng, và tất nhiên tôi muốn lên Thiên Đường. Có lúc tôi đã
đề nghị mẹ cho tôi đi đạo, tôi còn hỏi cả thủ tục để một người có thể
đi đạo được nữa... đã xa rồi... Lần đầu tiên, tôi thấy ông già Noel là khi tôi lang
thang giữa các dãy ghế trong nhà thờ, một "ông già" có râu tóc trắng
mặc quần áo đỏ nhảy ra từ sau bục giảng của Cha. Ông chạy đến giúi cho
tôi một tấm thiệp nhỏ và chạy biến. Tất nhiên là tôi nhận ra ngay "ông
già" là cậu trai con nhà bán cám lợn ở trên chợ... Dù gì thì đó cũng là
lần đầu tiên tôi được nhìn thấy ông già Noel, lần đầu tiên được nhận
quà Giáng sinh, cảm giác cũng thật hoan hỉ. Noel khiến tôi nhớ đến Thuỷ, người bạn yêu quý trong
cuộc đời của tôi. Một năm, khi Noel tôi muốn tặng quà cho 2 đứa em mà
chẳng có tiền, tôi đi mua sắm quà lưu niệm với Thuỷ ở các cửa hàng
trong Hà Đông, tâm tư trĩu nặng. Bạn Thuỷ yêu quý đã mua đồ cho tôi để
tặng mọi người... Ký ức đó, mỗi ngày Noel lại trở lại trong đầu óc tôi
để nhắc nhở tôi phải biết mang ơn người đã đi bên tôi mỗi phút gian khó
của cuộc đời, để ngăn tôi không vì những giận hờn nhỏ nhặt để được phép
quên đi tình bạn lớn lao này... Noel 2005, đó là năm đầu tiên tôi có can đảm mua cho
bố một món quà, thật ra nó chỉ là 2 đôi tất... Cực chẳng vì bố tôi cũng
không có nổi một đôi tất lành... Nghề của ông cũng không cho ông phút
nào xỏ chân vào một đôi dày da, đôi bàn chân suốt năm đi tông dẫm đất
cát, vôi vữa, chưa một ngày ngơi nghỉ... Năm đó, tôi cũng biết bố mệt
nặng... nhưng tôi chẳng có đủ dũng khí đối mặt để tặng nó cho ông... Và
hỡi ôi, người bố đáng thương của tôi đã qua đời ngay trong ngày Noel
đó... Ông đã làm việc cật lực để dành tiền cho cái Tết sắp tới. Noel, những tiếng chuông nhà thờ reo vang, cờ treo phấp phới, những cây thông, những tiếng kèn trống và đám rước... Giáng sinh là ngày Chúa giáng thế để đem đến một trang mới cho loài người...
|
|
|
|
Tìm Kiếm Trong Blog Website |
|
| | |
Xem Blog Website Theo Ngày Tháng |
|
| | |
Đánh Giá Website |
|
| | |
Liên Kết website:
- Tin Tức Tổng Hợp Báo PC World VietNam Báo Tuổi Trẻ Online - - - Nhịp Sống Số - - - Nhịp Sống Trẻ Tin Tức nổi bật trong ngày
- Tin Thế Giới Tin Tức Thế Giới
- Tin Xã Hội Đối nội - Đối ngoại Thời sự
- Tin Văn Hóa Thời trang Ẩm thực Du lịch
- Tin Kinh Tế Tài chính - Ngân hàng Chứng khoán Tuyển dụng - Việc làm Thị trường Lao động - Công đoàn
- Tin Khoa Học - Công Nghệ CNTT - Viễn Thông Khoa học - Tự nhiên Thiết bị - Phần cứng
- Tin Thể Thao Bóng đá Quần vợt
- Tin Giải Trí Âm nhạc - Phim Sân khấu - Điện ảnh Sách báo - Văn thơ
- Tin Pháp Luật Hình sự An ninh - Trật tự
- Tin Giáo Dục Học bổng - Du học Đào tạo - Thi cử
- Tin Sức Khỏe Làm đẹp Tình yêu giới tính
- Tin Ô Tô - Xe Máy Tin Tức Ô Tô - Xe Máy
- Tin Nhà Đất Đầu tư - Quy hoạch Không gian - Kiến trúc
|