Trạng Thái Truy Cập Website |
|
|
Số người đang online: 1 Khách Xem: 1 Thành Viên: 0 | |
|
Main » 2008 » Tháng 12 » 19
Bangkok vào đông! Nói cho văn vẻ vậy thôi chứ ở cái xứ đầy nắng và bụi
này thì làm gì có mùa đông. Chỉ biết khi nào buổi sáng trời se lạnh,
ngủ chẳng muốn thức, trời dịu đi một tí, không khí dễ chịu là sắp tới
Giáng sinh.
Cái không khí Giáng sinh len lỏi trong từng nhịp thở
hối hả của một Bangkok náo nhiệt, sôi nổi như cô gái tuổi đôi mươi.
Cuộc sống bớt nhanh đi một ít, cái se lạnh của khí trời làm người ta
muốn xích lại gần nhau hơn, muốn tìm thêm cho mình một hơi ấm... Tất cả
như đang háo hức đón chờ một khoảnh khắc đặc biệt của một năm sắp qua... Chỉ còn không đầy 10 ngày nữa là tới Noel, nhanh quá!
Thế là mình lại sắp đón Noel thứ hai ở Bangkok. Noel năm trước háo hức
cùng anh khám phá Giáng sinh ở "vùng đất mới", hai đứa lang thang đến 3
giờ sáng mới về đến nhà, mệt nhoài mà vui. Noel năm nay sẽ thế nào anh
nhi!?... Liệu điều kỳ diệu có xảy ra? Bangkok vào mùa Giáng sinh không tuyết trắng, nhưng
đường phố như đẹp hẳn lên bởi những cửa hàng, những cây thông xanh
mướt, những trái châu lấp lánh sắc màu hay vô số quầy thiệp lưu động
quanh Siam Pragon. Đi loanh quanh mấy nhà sách lựa vài tấm thiệp, vài
món quà nho nhỏ cho người thân, cho bạn bè cũng là một thú vui cuối
năm. Và đâu đó trên đường phố, giữa trời đêm se lạnh, vô tình bắt gặp
mùa đông "đôi môi em là đốm lửa hồng... ru đời đi nhé" cho lòng mình ấm
lại. Trời thì vẫn vậy, vẫn âm thầm xoay chuyển xuân hạ thu
đông, hết mưa rồi nắng. Con người cũng lặng lẽ đếm từng tuổi trôi qua.
Trẻ con mong lớn lên, người già sợ già thêm, còn lớp người chẳng phải
trẻ con, chẳng phải người già như mình thì không biết nên mong chờ điều
gì. Tuổi cứ đến, cứ đón nhận bình thản. Vẫn trôi theo
những lo toan của cuộc sống đời thường và vẫn mong chờ, vẫn mãi đi tìm
cho mình những điều chưa tìm thấy... Tiếng chuông nhà thờ văng vẳng ngân nga những âm thanh tốt lành, thanh thản cho một năm mới sắp tới. Cầu giáng sinh an lành!
|
Một mùa Giáng sinh lại đến, đến trong sự bình lặng, hững hờ. Đôi khi
cảm giác cô đơn vì xa nhà cũng là một phần của nỗi nhớ. Hơi ấm, sự ngọt
ngào và tình cảm yêu thương như vẫn còn đâu đây những lúc chìm mình vào
cái lạnh của mùa đông giá rét.
Không ồn ào tấp nập, không hối hả vội vã, không có
nhiều trận gió lạnh se lòng như những đông qua. Đó là những gì có thể
cảm nhận ở thị xã Tuyên Quang - phố núi vẫn vậy: hiền hoà, nhẹ nhàng,
bình dị mà đẹp đến nao lòng. Những nụ cười, giọng nói, những khuôn mặt
xinh xắn của các cô gái xứ Tuyên trước xa lạ thế, mà giờ thân thuộc đến
lạ kỳ. Miên man nhớ những mùa Giáng sinh qua, đâu đó vẫn rõ
mồn một hình ảnh ngày được thuê làm Ông già Noel. Cái ngày mới bước
chân vào làm truyền hình cáp, chưa hết ba tháng thử việc Giáng sinh đã
về. Không hiểu vì thích kiếm tiền hay do trò vui thú vị
mà đồng ý cùng thằng Hiểu làm "Ông già Noel" đi đưa quà thuê cho một
cửa hàng bên phố Ngọc Lâm. Thằng Hiểu vừa đề nghị, mình đồng ý liền,
rồi tối hôm đó hai thằng cứ tất bật với bộ quần áo đỏ loè, đội cái mũ
to sụ và một chòm dâu dài đến ngang ngực. Thằng Hiểu cầm lái phóng vù vù, ngồi đằng sau xe, một
tay bám chặt nó, một tay giữ khư khư cái túi đồ to sụ mà chủ của hàng
đưa, miệng thì cố lẩm nhầm các địa chỉ trong quyển sổ các nhà nhận quà. Cứ đến đầu ngõ, hai thằng lại dừng xe kiểm tra chính
xác gói qua cho chủ nhân rồi gõ cửa bước vào. Lần đầu tiên có được cái
hạnh phúc ban phát khi đưa quà cho các em nhỏ, xoa đầu chúng nói vài
câu chúc. Dù vẫn biết những món quà ấy người thân chúng đã đặt mua
trước, vậy mà vẫn thấy vui kỳ lạ. Ngồi lại nhà các em, uống một ly
champagne rồi đi, ra cửa vẫn cố ngoài đầu lại vẫy tay chào cùng nụ cười
thân thiện và rạng rỡ nhất. Đi đường cứ thấy bộ dạng của mình là các bạn trẻ nhoẻn miệng gọi mà trêu: Ông già Noel ơi, quà em đâu... Có em bạo miệng còn bảo: Quà của em đâu anh già Noel ơi! Những lúc đó chỉ biết cười trừ mà đáp lại: Em lớn rồi, quà là anh mang cho các em nhỏ thôi. Gặp em lém lỉnh trả lời: Em còn bé lắm mà,
thì chịu chết. Chỉ biết cười rồi huých thằng Hiểu bảo nó đi nhanh. Nó
thì có vẻ khoái khi mình bị người ta trêu nên cứ đi chậm và cười ầm lên. Những lần đi đưa quà đó, nhớ
mãi một em, có lẽ đã học cấp ba nhưng gia đình vẫn mua quà và để mình
mang đến. Bình thường, gặp mấy em nhỏ kia thì cứ vô tư mà xưng ông và
xoa đầu. Vậy mà gặp cô bé này thấy lớn quá đâm hoảng không biết làm sao. Cầm gói quà một lúc mới vào đưa, rồi bảo: Chúc em có Giáng sinh vui vẻ!. Nhìn ánh mắt của em lúc nhận quà và nói: Em cảm ơn ông già Noel, mà mình cứ ngẩn ngơ mãi. Xong việc rồi đi chơi vẫn bị thằng Hiểu nó bảo: Mày bị em đó hớp hồn rồi sao? Năm sau Giáng sinh lại về, cứ ao ước lại được làm ông già Noel vậy mà không được. *** Rồi lại nhớ mùa Giáng sinh qua,
cái mùa đông Hà Nội lạnh đến lạ thường, mười hai giờ đêm vẫn ngồi quán
nước bên phố Huế để đợi đón em về. Hôm đó em phải làm muộn, bình thường
11 giờ đã đèo em về, nhưng cũng tại Giáng sinh đông khách em phải về
muộn. Những lúc nhìn thấy quán trà sữa của em khách hàng đông nghịt, em
thì tất tả pha chế rồi tính tiền cho khách mà thương quá. Tự nhiên ghét Noel, vì cái ngày này mà em phải vất vả. Về đến bờ Hồ cũng đã hơn 12
giờ, hỏi em có mệt không, em bảo có. Vậy mà vẫn cứ đòi đi chơi, đúng là
con gái, cứ thấy vui thì có ốm cũng phải tham gia. Ngồi bên quán bán nầm bò nướng
ở phố Thi Sách mà thấy ấm áp lạ thường, nhìn em nướng nầm bò rồi cười
nhem nhở, thấy yêu quá. Tự nhiên hét to lên: Ngố ơi anh yêu em lắm, Noel nào anh cũng đưa em đi ăn nầm bò nhé. Em ngại cúi mặt tránh ánh mắt mọi người quanh, miệng nói nhẩm: Lại hâm rồi, khổ quá... Vậy mà giờ chỉ là giấc mơ xa
xôi, Giáng sinh này cũng chỉ biết cầu chúc mọi điều tốt lành và hạnh
phúc sẽ đến với em, với những gì mà em đã lựa chọn. Cuộc sống mà, biết trước thế nào được. Có niềm vui nào mãi được đâu, có hạnh phúc nào rồi không hư hao...
|
Em không phải là người theo Chúa, em có niềm tin tuyệt đối vào Phật và
những lời răn dạy của Người. Bởi vậy, Giáng sinh với em cũng như bao
ngày bình thường khác, một ngày trước đó của em màu xám chứ không phải
của sắc đỏ lung linh và những quả chuông ngũ sắc, thậm chí có lúc Giáng
sinh trở thành hai từ xa lạ nhất trong từ điển của em.
Chỉ có điều lễ Noel hàng năm đều diễn ra
dưới tiết trời lạnh se của mùa đông Hà Nội và từ lâu người ta mặc nhiên
đã coi nó như một dịp đặc biệt để ủ ấm những yêu thương và trao nhau
hẹn ước, một sự mặc định vừa có lý lại vừa vô lý. Gần một tháng trước
ngày lễ đó ở ngay cả những nơi hẻo lánh nhất của phố phường đã vang lên
những bản tình ca mừng Giáng sinh bất hủ, đó là điều duy nhất gợi nên
trong em đôi chút cảm hoài. Có thật nhiều Giáng Sinh đi qua em buồn
tẻ và đơn điệu. Khi người ta nô nức kéo nhau ra ngoài đường, mắt trao
mắt, môi trao môi, tay trong tay thì em ngồi một mình trên căn gác nghe
những bản nhạc buồn, em không khóc như em vẫn vốn thế, nhưng nụ cười
thì không được trọn vẹn. Em thờ ơ với những món quà Noel em được tặng
và đọc những tin nhắn chúc mừng với một thái độ dửng dưng đáng ghét. Em
một mình, luôn luôn một mình kể từ một mùa Giáng sinh xa lắc nào đó em
không còn nhớ nữa. Em không thích ra đường để thấy mình đơn độc, em
cũng chẳng biết làm gì giữa phố phường náo nức và càng không thích đi
với một người mà em không cảm nhận được hơi ấm từ trái tim em dành cho
họ… Ừ đấy, em cô đơn, thì sao? Mọi cái dường như đã trở thành thói
quen, một thói quen em không hề muốn giữ nhưng không biết làm thế nào
để thay đổi nếu như… Nếu như anh không đến vào một ngày mùa
thu đầy nắng kịp làm trái tim em xôn xao trở lại, kịp làm cho mỗi ngày
bình thường trở thành những thời khắc đặc biệt, kịp chuyển sắc xám
thành những sắc màu lung linh. Và em đã được ủ ấm suốt cả một mùa đông
bằng nụ cười của anh, bằng những yêu thương, lo lắng ân cần. Hàng đêm
em vẫn nghe nhạc nhưng lẫn trong những giai điệu buồn em thấy những
thanh âm trong trẻo, dịu dàng cất lên. Dù vậy em vẫn chưa có khái niệm
thật rõ ràng về Giáng sinh nếu như nó không gần với một ngày với em là
vô cùng đặc biệt, ngày anh chào đời… Em đã muốn ở bên anh vào ngày sinh
nhật đầu tiên của anh mình có nhau, em đã muốn quay trở lại với phố
phường nô nức đêm Giáng sinh, mình cùng nhau ngồi ở một góc quán yên ả
nào đó nghe hơi thở hòa quyện trong nhau lẫn giữa hương thơm của trời
đất. Nhưng Sinh nhật của anh, Giáng sinh của
chúng mình em và anh lại xa nhau cả ngàn cây số. Anh ở nơi không có mùa
đông, chỉ có mưa và nắng… Em ở lại Hà Nội, một mình. Nhưng em chưa bao
giờ thấy một mình của em lại có ý nghĩa đến vậy. Chưa bao giờ một mình
lại không đơn độc như vậy! Em thức dậy bằng niềm tin mỗi sáng, một niềm
tin tuyệt đối như niềm tin vào tôn giáo của em, em đi ngủ bằng nỗi nhớ
trong lành. Giáng Sinh đó, như thường lệ, em vẫn nằm trên căn gác nhỏ
đọc “Đêm qua sân trước một nhành mai” của Nguyễn Tường Bách. Cuốn sách
anh đã gửi vào đó thật nhiều yêu thương và mong đợi. Đêm đó em nhớ anh hình như ở trên tàu
ngoài biển. Và mình đã nói chuyện với nhau rất lâu, câu chuyện về một
gia đình với những em bé thiên thần. Khi mọi người nô nức kéo nhau về
phía Nhà Thờ Lớn, em lại thấy lòng rộn ràng như tâm hồn vừa được gội
rửa bằng một thứ hương thơm tinh khiết. Anh xuất hiện cùng với tình yêu
là món quà tuyệt vời nhất em được hóa công ban tặng vào ngày lễ Noel.
Mình đã thuộc về nhau vĩnh viễn như sự sắp đặt hoàn hảo của định mệnh.
Em cho là như vậy… Giáng sinh này em không một mình nữa.
Khi gặp anh em biết mình cảm nhận được hạnh phúc là có thực, và khi có
một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần trong em, em đã chạm được vào hạnh
phúc. Sinh nhật của anh năm nay, Giáng sinh của gia đình mình, vì cuộc
sống anh vẫn ở rất xa nhưng cả anh và em đều thấy hạnh phúc và niềm vui
đang hiện hữu xung quanh, không phải là một giấc mơ. Không còn mơ hồ
nữa, không còn là những Giáng sinh buồn tẻ và đơn độc nữa… Em biết những mùa Giáng sinh tiếp nối cả
nhà sẽ mãi mãi ở bên nhau và chúng mình cùng hát vang bài hát “Ba là
cây nến vàng, mẹ là cây nến xanh, con là cây nến hồng, ba cây nến lung
linh, thắp sáng một gia đình”. Ba sẽ là ông già Tuyết đến tặng quà cho
thiên thần và mẹ của thiên thần nhé! Những Giáng sinh đi qua và chỉ còn
yêu thương vĩnh hằng ở lại… CMK, chồng yêu của em, em và thiên thần
nhỏ của chúng ta muốn nói với anh rằng: HAPPY BIRTHDAY n' MERRY X-MAS
TO YOU. Hãy mãi là chỗ dựa vững chãi cho em và con và là tình yêu của
gia đình mình anh nhé! Ngoài kia, bài hát Jingle Bell vang lên như một tiếng chuông ngân dài dịu dàng và ấm áp: ... Jingle bell, jingle bell, jingle all on the way Oh what fun it is to ride in a one-horse open sleigh...
|
|
|
|
Tìm Kiếm Trong Blog Website |
|
| | |
Xem Blog Website Theo Ngày Tháng |
|
| | |
Đánh Giá Website |
|
| | |
Liên Kết website:
- Tin Tức Tổng Hợp Báo PC World VietNam Báo Tuổi Trẻ Online - - - Nhịp Sống Số - - - Nhịp Sống Trẻ Tin Tức nổi bật trong ngày
- Tin Thế Giới Tin Tức Thế Giới
- Tin Xã Hội Đối nội - Đối ngoại Thời sự
- Tin Văn Hóa Thời trang Ẩm thực Du lịch
- Tin Kinh Tế Tài chính - Ngân hàng Chứng khoán Tuyển dụng - Việc làm Thị trường Lao động - Công đoàn
- Tin Khoa Học - Công Nghệ CNTT - Viễn Thông Khoa học - Tự nhiên Thiết bị - Phần cứng
- Tin Thể Thao Bóng đá Quần vợt
- Tin Giải Trí Âm nhạc - Phim Sân khấu - Điện ảnh Sách báo - Văn thơ
- Tin Pháp Luật Hình sự An ninh - Trật tự
- Tin Giáo Dục Học bổng - Du học Đào tạo - Thi cử
- Tin Sức Khỏe Làm đẹp Tình yêu giới tính
- Tin Ô Tô - Xe Máy Tin Tức Ô Tô - Xe Máy
- Tin Nhà Đất Đầu tư - Quy hoạch Không gian - Kiến trúc
|