Mỗi lần nghĩ đến em, anh vẫn còn vẹn nguyên cảm giác ấy. Kiểu cảm xúc
rất lạ của gã con trai mới bước vào đời, biết yêu và rung động. Cũng dễ
hiểu thôi vì em là mối tình đầu của anh.
Hồi đó em bước vào lớp 11, thời kỳ rất đẹp của tuổi
thiếu nữ, với mái tóc thề xõa ngang vai, đôi mắt tròn xoe tô điểm cho
gương mặt trái xoan luôn khẽ nhìn xuống khi bắt gặp cái nhìn của anh,
khiến gã con trai mới bước vào ngưỡng cửa đại học vương vấn những xao
xuyến bâng khuâng. Anh đã yêu em từ thuở đó.
Nhớ lại những chiều chở em dạo quanh kinh thành Huế,
tình yêu tuổi học trò thật đẹp, chỉ cảm giác mái tóc của em bay theo
làn gió, khẽ chạm vào anh cũng đủ để anh lâng lâng, ngây ngất trong sắc
vàng bàng bạc buổi hoàng hôn.
Rồi em bước vào đại học, ngày em đi học xa, anh bần
thần bởi cảm giác xa em, vì trước đây có ngày nào mình lại không gặp
nhau đâu. Phút chia tay, nắm lấy tay em anh nghe tim mình thổn thức. Và
cũng thật bất ngờ, lần xa nhau đầu tiên cũng là lần chia tay của cuộc
tình đầu nhiều đam mê, nhiều dự định lớn lao.
…
Trời Hà Nội bước vào mùa đông thật đẹp, bầu trời quang
đãng se se lạnh, đâu đó trên mặt hồ những bọt sóng lăn tăn như điểm
nhấn trên nền trắng bạt của hơi nước, sương chiều hòa quyện vào nhau.
Những ngày cuối năm này, anh tham gia chuyến công tác đến với thủ đô.
Cũng như những lần trước, cảm giác của anh trước khi lên đường và lúc
này đây thật nôn nao, bởi Hà Nội đang có em ở đó.
Đứng trước mặt hồ Gươm nhìn đôi lứa dặt dìu bên nhau,
anh như sống lại những ngày xưa khi dìu em đi bên dòng Hương thơ mộng,
chọn từng chiếc lá, nhặt những nhánh hoa để ép vào trang vở, em nói:
“Hoa dẫu có khô đi nhưng tình yêu của mình vẫn xanh anh nhé!”. Và thế
là anh đã đắn đo biết bao lần với dự định nhấc máy gọi cho em. Cũng
thật khó phải không em, khi niềm tin, lòng tự trọng và sự tổn thương
mười mấy năm qua vẫn không nguôi ngoai trong anh.
Phải chăng do tiết trời khiến lòng người dễ thay đổi
hay bởi những con chữ xin được ở đền Ngọc Sơn khiến anh quyết định gọi
điện cho em:
- Alô, có phải em đó không?
- Dạ, anh hả? Trời ơi, lâu ngày quá! Đang ở đâu? Hà Nội hả, răng không đến thăm em?
Rồi không kịp để anh hỏi thăm, em tíu tít khoe chuyện
chồng con, chuyện bé Hến của em nghịch ngợm thế nào, gia đình em đã xây
nhà mới ra sao... tựa hồ như em và anh là những người bạn thân mới ngày
nào đây mà chưa gặp mặt.
- Em có hạnh phúc không?
Bất chợt đầu dây bên kia im lặng trong giây lát:
- Dạ.. cũng có anh ạ!
- Vậy em nhé! Nghe rứa là anh mừng rồi!
- Alô... Alô... Anh định đi đâu nữa à?
- Anh sẽ lang thang cho hết Hà Nội, tiết trời thật dễ chịu...
- Hay là.. anh ghé nhà em chơi đi? - em bất ngờ đề nghị.
- Anh sợ lắm, lỡ chồng em hỏi anh biết trả lời răng?
- Không sao đâu anh, anh ấy đi công tác rồi. Mai mới về!
Anh dừng lại một hồi rồi mới nói:
- Anh đến thăm em nhé!
- Dạ, anh đến đi, hơn mười năm rồi anh nhỉ! Có khi em
già rồi, anh không nhận ra em đâu! Anh cứ lên xe buýt, tới nơi nhá máy
là em ra đón anh liền. Anh đến nhé, em mong lắm đó!
- Ừ, anh biết rồi! Hẹn gặp em nhé!
Thật khó diễn tả tâm trạng của anh lúc đó, bao yêu
thương nhung nhớ ùa về khiến anh quên hết những tháng ngày đau khổ,
trăn trở dằn vặt của sự mất mát mối tình đầu. Anh chỉ muốn chạy thật
nhanh tìm đến với em. Và sau đó là thế nào nhỉ? Anh chợt rùng mình bởi
những suy nghĩ thấp hèn.
Tối hôm đó, trở về khách sạn anh đã dằn vặt rất nhiều.
Mình cũng đã xa nhau nhiều năm rồi phải không em? Anh cũng đã tìm em
trong vô vọng.
Trong cuộc trốn tìm ấy đã một lần mình gặp nhau trong
đêm em đăng quang hoa khôi tại một cuộc thi sắc đẹp. Giữa những tiếng
reo hò, chúc tụng, em cũng đủ tỉnh táo để không nhận bó hoa chúc mừng
của anh. Rồi cũng một lần em tìm gặp lại anh sau khi chia tay một mối
tình. Buổi chiều hôm đó, em bắt anh phải lội cho bằng được ra giữa hồ
Tịnh Tâm hái cho em ba bông sen trắng, em nói là sẽ cắm cho chuyện tình
của em. Và rưng rức khóc trên vai của anh.
Lần cuối khi em quyết định sẽ xin việc ở Hà Nội, em
đến thăm anh và rủ đi chèo thuyền trên sông Hương. Anh không biết bơi
nhưng vì em nên dũng cảm leo lên thuyền đưa em đi ngược dòng Hương
phẳng lặng.
Em lấy thơ của Thu Bồn ra nói gở: “Con sông dùng
dằng con sông không chảy, sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu. Biết đâu
khi em ngã xuống đây thì anh phải bơi về cửa biển mới tìm thấy em chứ
chẳng chơi. Không ai tắm hai lần trên một dòng sông phải không anh?”. Anh la em nói điều xui xẻo và vội vàng đưa thuyền vào bờ.
Cũng chưa một lần mình nói với nhau chuyện hợp tan.
Nhưng bây giờ cuộc sống của mình đã khác, em đang vui với tổ ấm của
mình và anh cũng đã tìm được một nửa yêu thương đang ngóng anh từng
ngày. Những gì còn đọng lại trong nhau chỉ là ký ức phải không em? Kỷ
niệm chỉ đẹp khi tồn tại trong ta là nỗi nhớ, đừng vội xóa đi bởi những
ứng xử tầm thường, vẫn còn nghĩ về nhau đó đã là hạnh phúc…
Đêm ấy Hà Nội se lạnh,
anh tắt điện thoại và vùi mình trong chăn ấm. Dán mắt lên tường nơi có
treo chữ "nhẫn" của ông lão ở đền Ngọc Sơn viết tặng, rồi nhấm nháp
cuộc tình mình bằng một giấc ngủ thật sâu. Hà Nội, những ngày đông cuối năm 2008
|