“Người
phụ nữ khác” mà vợ muốn tôi ghé thăm chính là mẹ của tôi. Mẹ ở góa đã
19 năm, kể từ ngày bố mất. Nhưng công việc bận rộn cùng 3 đứa con đã
khiến tôi rất ít khi có thời gian đến thăm mẹ, trừ những dịp thật đặc
biệt.
Đêm đó, tôi gọi điện cho mẹ, mời bà ra ngoài ăn tối và xem phim.
- “Có chuyện gì thế? Con có được khỏe không?” - Mẹ hỏi.
Mẹ tôi là vậy. Lúc
nào cũng hoài nghi một cuộc gọi lúc đêm khuya hoặc một lời mời đường
đột. Bà cho rằng đó là dấu hiệu của chuyện chẳng lành.
- “Con vừa chợt nghĩ rằng ra ngoài với mẹ có lẽ sẽ rất vui. Chỉ con với mẹ” - Tôi trả lời.
Mẹ ngẫm ngợi giây lát rồi nói: “Mẹ rất sẵn lòng”.
Thứ Sáu ấy, sau giờ
làm việc, tôi lái xe đến đón mẹ. Thú thực tôi có phần bối rối. Tới nơi,
tôi nhận ra rằng mẹ cũng bối rối không kém gì tôi. Mẹ đợi tôi sẵn ở
cửa, trên mình đã khoác chiếc áo choàng. Mẹ làm tóc xoăn và mặc chiếc
váy từng mặc trong lễ kỷ niệm ngày cưới cuối cùng. Nụ cười trên khuôn
mặt mẹ khi ấy tỏa sáng như của thiên thần vậy.
- “Mẹ nói với mấy bà
bạn là tối nay có hẹn với con trai, họ đều ngạc nhiên lắm” - mẹ nói
trong lúc vào ô tô. “Họ không thể đợi được đến lúc nghe mẹ kể về buổi
hẹn hò này”.
Chúng tôi cùng nhau
đến một nhà hàng, dù không hào nhoáng nhưng rất đẹp và ấm cúng. Mẹ
khoác tay tôi, cứ như thể bà là người phụ nữ hạnh phúc nhất.
Khi đã yên vị, tôi
phải đọc thực đơn. Mắt mẹ chỉ nhìn được những hàng chữ to in đậm. Đang
dùng món khai vị, tôi bất chợt bắt gặp ánh mắt mẹ ngồi đó nhìn mình.
Một nụ cười hoài cổ nở trên đôi môi:
- “Mẹ từng phải đọc thực đơn khi con còn nhỏ đấy” - mẹ nói.
- “Nếu vậy thì giờ là lúc mẹ nghỉ ngơi và chuyển vinh hạnh đó cho con” - Tôi hóm hỉnh đáp lời.
Suốt bữa tối, mẹ và
tôi trò chuyện không ngớt. Chúng tôi cập nhật cho nhau nghe về những sự
việc đã xảy ra trong cuộc sống mỗi người. Nói nhiều tới nỗi lỡ mất cả
buổi xem phim.
Về nhà khi trời đã khuya, mẹ nói: “Mẹ sẽ lại ra ngoài với con, nhưng chỉ với điều kiện con đồng ý để mẹ mời đấy”.
Tôi đồng ý.
“Bữa tối của anh thế nào?” - Vợ hỏi khi tôi về đến nhà.
“Rất vui, hơn cả những gì anh có thể tưởng tượng” - Tôi đáp.
Vài ngày sau mẹ tôi mất vì một cơn đau tim trầm trọng. Việc xảy đến quá nhanh, tôi chưa có cơ hội làm gì cho mẹ.
Sau đó ít lâu, tôi
nhận được một phong thư đựng bản sao hóa đơn tại nhà hàng, chính nơi
tôi và mẹ đã tới dạo nọ, kèm mẩu giấy trong đó ghi:
“Mẹ đã trả trước hóa
đơn này dù không biết rằng mình sẽ tới đó. Mẹ trả bữa tối dành cho hai
người - con và vợ con. Con không biết tối ấy có ý nghĩa thế nào với mẹ
đâu. Mẹ yêu con, con trai của mẹ”.
Khoảnh khắc ấy tôi
nhận ra rằng, nói lời yêu thương tới một người đúng thời điểm quan
trọng đến thế nào. Và nên dành thời gian cho những người thân của mình
bởi họ đáng được nhận điều đó. Chớ do dự, trì hoãn tới “lúc khác”, bởi
“lúc khác” ấy có thể sẽ không bao giờ còn đến được nữa đâu.