Cô gái nhỏ trong tiết trời đông Đôi mắt nâu thu bầu trời xám Thả bước trên vỉa hè rải lá Mi cọ gió se
Cô gái mùa đông bước nhẹ trong chiều xám Dòng người trên đường phố ngược xuôi Cô gái đi qua những cái cây Đôi chiếc lá cuối cùng còn xanh sắc, Cột điện thoại ven đường trơ khấc Lùi đằng sau những bước chân đi Cô gái dừng bên chiếc xích đu Ai đó luồn xích to qua tấm ván dài cũ kỹ Màu thời gian đã khắc thành câu chữ Cọt kẹt gió mùa Lá phủ gỗ khô...
Thả các bước đi trên đáy không gian, vỉa hè khô lạnh,
nhìn lá phủ chiếc ghế thời gian bỗng dưng đứt mạnh âm vần. Tớ chầm chậm
hỏi: "Cố lưu lại hương người đi trước?"
Trừu tượng. Rất buồn cười rằng cứ tưởng như chiếc
xích đu luồn sợi xích to ấy được lá làm bạn, đồng ý phủ lên để chỉ là
chốn của người đã quen cơ, và chỉ là chỗ của người ấy thôi.
Nên mặc điện đèn giăng mắc trên thân như cây châu báu
cổ tích, mặc sắc đỏ rực phố của ngày Chúa Giáng sinh, mặc kem bông, kẹo
mút; mặc các thức hàng rong ríu rít cặp đôi... lá vẫn phủ dày trên xích
đu cũ kỹ.
Dừng lại, bên chiếc xích đu trừu tượng.
Vậy là Giáng sinh này, chẳng có gì dành tặng bạn nhỉ.
Thực ra là đã chuẩn bị khung toan và cỏ ép, thậm chí đã lại bồi cộp lớp
gesso, chỉ còn chờ vung bút, cho một tấm thiệp sơn dầu, để có thể cho
thời gian tẩy bớt độ tươi tắn. Chẳng phải cậu thấy màu sơn dầu đã bớt
rợ do thời gian, thu hút lắm sao, Thebluecafes. Nhưng mà tớ
đã không. Lá khô đã phủ, nhẹ tay đến mấy cũng sẽ làm gỗ khô cọt kẹt vặn
mình dưới đoạn xích to. Vậy thì, cứ để lá tự thấy rằng lưu hương đã đủ.
Và tớ bước tiếp, trong phố rực sắc màu chờ ngày Chúa Giáng sinh, nghĩ đến một món quà sao cho nhẹ hơn cả gió.
Ngô nướng nhé?
Sài Gòn biết có đủ khí lạnh để các hàng ngô nướng nức
lên hương dẻo thơm của ngô xoay đều tay trên than củi vỉa hè? Hà Nội
thì đủ lắm lắm. Khí lạnh đã dắt cả vào các sợi len gấu áo, luồn xuống
mãi đáy túi áo khoác mà cham đầu ngón tay... Và tan ngay trong chốc lát
khi chạm vào lớp hạt bắp đã hươm vàng.
Gió sóng sánh đèn màu Dắt vào từng sợi len trên gấu áo chạm đầu ngón tay dặt yên nơi đáy túi tan đi, trong giây lát cũng yên lòng.
Cũng không để dành tặng cậu, bởi thực là chẳng thể.
Và tớ tự hỏi, điều đó có ý nghĩa gì với cậu hay chăng, nếu người ta có
thể gói khí trời và hơi ấm dẻo thơm ngày lạnh trong một hộp quà?
Chắc là có. Nhưng mà thôi. Để tớ kể cậu nghe.
Than hồng ấm lắm, má tớ thì đã hồng rực lên rồi, rát cả da tê. Ngô
nướng thì đến rưới mỡ hành mà quay trên than hồng cũng mất ngay hương
vị dẻo thơm là phải tự hạt sữa trưng cất qua thời gian. Cậu thì sẽ nghĩ
đến rượu thôi, có thể chẳng cứ champange trào ly bạc, mà rượu ngô Bắc
Sơn chẳng hạn. Song alcohol đôi khi nhạt hơn cả tự nhiên.
Để tớ kể cậu nghe. Cô gái dưới đường đội trên đầu
chiếc mũ đỏ, mua một cây kem bông và ríu rít bên những người bạn. Đường
xe qua lại, các tiếng mừng ngày lễ với sắc màu xuyệt tông trắng đỏ,
song cứ kém thắm so với than hồng và rời rạc hơn cả khói quyện dẻo thơm
trước mắt tớ đây. Chốn này lặng. Hay là tớ thấy lặng trong chốn này
cũng thế. Tuy nhiên chẳng dành tặng cho cậu khoảng lặng này được, vì
lặng, là chỉ nên giữ lại cho mình thôi.
Vậy là vẫn kiếm tìm, món quà đủ để không làm chiếc
xích đu vặn mình trời gió. Tớ bước vào một cửa hàng sách quen. Giấy bạc
và xốp tuyết bọc lóng lánh trên các thanh vịn cầu thang, hàng chữ chúc
mừng nhung đỏ, đàn tuần lộc vàng chói, các nhánh thông xanh rì khí rừng
thẳm... Người ta bảo hình thức này được tiến hành trên hệ thống cửa
hàng toàn quốc. Như một mối dây xâu chuỗi không gian trong ngày lớn,
phải không?
Vậy, thêm một chút nhánh rong rêu bắt vào mà làm gì. Tớ không có gì dành tặng cậu đâu...
Bài Jingle bells vang lên từ nãy, ra tới cửa
mới nhớ thì chỉ còn là vụn thanh âm như bụi tuyết Noel. Ngược lại chẳng
headphone và cũng chẳng cửa hiệu nào bật Chris Rea trong ngày Thiên Chúa cả. Các ca từ buông thả trong tiếng guitar bài The Blue Café, tựa tiếng chuông của thinh không vang lên trong giá lạnh, về một điểm hẹn không dành cho tất cả những ai muốn đến. Where have you been? Where are you going to? I want to know what is new, I want to go with you...
Các ca từ tựa hồ các mảnh chuông gió, được thả lẫn
trong các yếu tố của trời đất bởi vô số sợi âm thanh. Âm thanh nhả mãi,
nhả mãi; ca từ va vào nhau, cho đến khi lắng tới tận đáy không gian.
Vậy là, tớ ăn ngô nướng, nghe nhạc trí nhớ và nhuộm màu than rực cho Noel Hà Nội. Chúa sắp Giáng sinh rồi, Thebluecafes Chris Rea vẳng lan trong giá lạnh. Tuyết chẳng có đâu, ca từ chẳng bay lên cho đặng. Lắng rời rạc vào đáy không gian.
Và vẫn chẳng có gì để dành tặng cậu, thân. Vậy điều
gì có thể để cho lá rời xích đu mà không làm tiếng vặn mùa cọt kẹt? Gió
thì đã bớt rồi...
Cô gái bước trong chiều gió bớt Mỉm cười Lá quẩn dài chân bước Dòng thời gian như nước Lá là để cuốn trôi ...
Nhé, Thebluecafes.
Tớ không có gì dành tặng cậu đâu... Vì Giáng sinh đã xâu đỏ không gian mọi miền thế giới rồi. An lành!
|