Hôm đầu tiên...
- Mày thấy con bé kia không? Trông nó cũng hay đấy chứ ?
- Thôi đi mày, nhìn nó quê như gì? Mày định thuê nó
về làm osin à? Mà lớp mình đầy em nhìn xinh tươi đây này? Hay nhãn thần
của Quân Kill đã bị lu mờ? Hahaha
- Kệ mày tao sẽ thử, thỉnh thoảng phải đổi món chứ!
Quái gì chứ mấy em nhà giàu, tiểu thư, chạnh choẹ khó chiều lắm, gì chứ
tao có cả đống rồi, bổ sung cho bộ sưu tập một gương mặt mới! Cược gì
nào?
- Như cũ nhá ! Một ăn mười.
- Ok! Năm tuần sau tao sẽ biến đổi em ấy hoàn toàn. Quân cười ranh mãnh khi nghĩ về kết quả sớm.
Cảm giác chinh chiến ngày nào đã quay trở lại,
những phi vụ cá cược tình yêu với Hàn luôn khiến Quân như được thử
thách năng lực của mình trong mấy vụ tình trường và lẽ dĩ nhiên, một
khi Quân đã ra tay thì “bách phát bách trúng”, chưa từng có ngoại lệ.
...
Ngày đầu đi học mình thấy ước mơ của mình thật to
lớn, từ bé mình đã trau dồi ngoại ngữ để có thể ngày nào đó đặt chân
vào giảng đường trường Ngoại Thương. Mình biết một con bé tỉnh lẻ như
mình học hành sẽ không thấm vào đâu so với dân thành phố. Những kiến
thức mình có sẽ chỉ là sự vụn nhặt tích góp nhỏ nhoi mà thôi. Cái cảm
giác tự ti cố hữu vẫn cứ luẩn quẩn quanh mình.
- Chào cậu, cậu đang xem mấy tờ mời đăng ký câu lạc bộ trường mình à, cho tớ mượn xem qua nhá, hôm đầu đi nhập học tớ nghỉ.
- Uh, đây! -Tôi đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng giật mình vì câu hỏi của cô bạn ngồi cạnh.
- Tớ làm cậu giật mình à, xin lỗi nhá. Cậu đăng kí vào câu lạc bộ nào chưa?
- Có lẽ là mình sẽ không tham gia câu lạc bộ nào cả, mình thấy không đủ trình độ lắm, còn cậu?
- Tớ chắc sẽ vào YRC (sinh viên nghiên cứu khoa học), vì chị tớ bảo nó có vẻ hay ho nhất.
Cô bạn vẫn cứ liến thoắng mà tôi lại thấy cái vỏ ốc
của mình ngày càng thu hẹp lại. Khi mới bước vào lớp sáng nay, tôi đã
thấy cái cảm giác ấy cuộn lên trong lòng thật khó tả. Dẫu biết khi vào
lớp mới sự hoà nhập ban đầu sẽ thật khó nhưng mà sao có vẻ như sự hoà
nhập này là không thể vì mình thấy khoảng cách đó quá lớn, nhìn lũ cùng
lớp mình thấy vừa ganh tị lại mặc cảm, mình cũng chẳng dám đăng ký làm
cán bộ lớp vì sợ cười là “Người như thế này mà đòi lãnh đạo người ta”.
Nhớ cái thời cấp III của mình quá, khi mình vẫn còn là một con bé lớp
trưởng đầy cá tính lãnh đạo lũ nhí nhố trong lớp đầy uy quyền.
6 tiết học trôi nhanh. Cũng chẳng có gì nhiều, chỉ
là làm quen giáo viên và phương pháp học tập mới, tất cả mình đều đã
nghiên cứu trước. Nói chung hôm nay không thật vui vẻ như mình nghĩ, có
thể mọi chuyện sẽ khác vào ngày mai thì sao. Có thể ngày mai mình sẽ cố
dũng cảm bắt chuyện và làm quen với một ai đó, chỉ sợ ...
- Chào cậu ! Chúng ta học cùng lớp đấy, sáng nay tớ
đã nhìn thấy cậu ngồi đầu dãy. Giờ Toán vừa rồi thầy giảng nhanh quá,
tớ không chép kịp bài mà lại trông thấy cậu chép bài chăm chú, cho tớ
mượn vở về chép lại nhé. Tớ hứa mai tớ sẽ trả lại, Ok?
- Uh, mình cũng chỉ chép được một ít thôi, có mấy chỗ viết tắt cậu tự dịch nhé.
- Thanks! Mai tớ hứa sẽ trả lại ngay_ Quân không
quên kèm theo một nụ cười quyến rũ chết người trên khuôn mặt thành thật
đến phát sợ, một nụ cười đã làm bao em điên đảo, nó khẽ nháy mắt về
phía Hàn đang chờ phía cổng trường như một thành công bước đầu.
Tiếp cận 1 đã xong.
Hàn đập cái bộp vào vai- Nhìn mặt mày lúc ấy trông
rõ kinh, đúng là bé nào không tin mới lạ, mà nhìn em nhà quê ấy có vẻ
ngây thơ nhỉ, chắc không đến 5 tuần đâu, thôi coi như tao bỏ tiền cược
ra để xem một mô hình mới trong bộ sưu tập của mày vậy.
-
Mày phải nhìn đấy mà học tập nhá ! Phải thế thì bọn con gái mới
thấy mình có ý thức học tập. Mỗi em mỗi kiểu, em này là kiểu mọt sách
phải dùng chiến thuật chăm học. Cứ nhìn tao mà phát huy, ai như mày đến
giờ mà không có em nào ngồi ôm eo. Đúng là Hàn “thái giám”.
Thái Hà trở thành cô gái thứ 15 "lọt" vào tầm ngắm của Bảo Quân, và liệu cô bé sẽ "ngã gục"? (Ảnh minh họa)
Mình cũng chẳng nhớ là có phải cậu vừa rồi cùng lớp
hay không nhưng thôi kệ chẳng nhẽ lại không cho mượn thấy kỳ kỳ sao ấy.
Chuyện gì đến rồi sẽ đến, mai khắc biết. Mà nhìn cậu ấy thành thật thế
cơ mà dù gì thì cũng chỉ là một quyển vở toàn lý thuyết, không có nó
mình vẫn có thể làm bài về nhà. Coi như có thể quen thêm một người.
Nắng vàng nhẹ nhẹ trong một buổi sáng mùa thu của Hà Nội trứ danh. “Cứ
kệ bọn nó đi, mày là mày cơ mà, sao lại có cảm giác đấy” tôi bất giác
cười và nhớ lại câu nói của thằng bạn thân hôm xuống trường nhập học
khi mà tôi tâm sự với nó nỗi lo lắng của mình, nhưng sao tao thấy để
thực hiện được lời mày khó quá Minh à.
Hôm thứ 2...
- Hôm qua quên chưa giới thiệu, mình là Quân, Bảo Quân. Trả vở ấy này! Thế còn tên ấy là gì nhỉ?
- Mình tên là Hà, Thái Hà.
- Hôm nào có gì cho tớ mượn vở nữa nhé!- Và một nụ cười dễ thương nữa lại xuât hiện.
...
Tan học, một buổi học nữa lại kết thúc, hôm nay vẫn
nắng vàng tươi mà sao mình chẳng thấy có thêm gì mới. Hôm nay mình vẫn
chưa quen thêm ai ngoài cô bạn hôm qua ngồi bên cạnh. Tên gì nhỉ? Hoài
Đan, Vũ Hoài Đan, một cái tên thật đẹp và một người cũng khá dễ gần.
- Hey, chào! Đi bộ à, nắng thế này, lên xe tớ đèo về. Tớ biết là nhà
cậu cũng gần đây nên đừng lo phiền cho tớ. Coi như tớ trả ơn cậu hôm
qua cho tớ mượn vở.
- Không cần đâu, mình quen rồi mà. Cậu cứ về trước đi.
- Đi đi mà, tớ có 2 cái mũ bảo hiểm này, không sao đâu. Coi như biết thêm nhà một người cùng lớp ấy mà.
- Ừ thì cám ơn cậu vậy nhé. Nhà mình ở...
...
- Đây chỗ tớ ở đây.
- Cậu ở tầng mấy? Tớ xin đưa cậu lên tận nơi cho biết chỗ, hôm nào có bài gì tớ còn đến tớ hỏi.
- Tầng 5, hơi cao phải không. Khi nào cậu cần hỏi trên lớp cũng được, muộn rồi, chào nhé.
- Ừ, bye. Mai gặp nhé! Thái Hà.
Thật ngạc nhiên vì cậu ấy nhớ tên mình đầy đủ như thế. – Chào Bảo Quân.
Bước 2, biết nhà đã thắng lợi.
Hôm thứ 3...
- Này Hà này, mình ngồi cạnh cậu được không, ngồi dưới kia bọn nó nhí
nhố quá, chẳng nghe được gì! Ngồi gần có gì cho tớ hỏi bài luôn cho
tiện.
- Tuỳ thôi, nếu cậu thấy cần.
...
- Lại đi bộ à?
- Ừ, chỗ để xe nhà tớ khó lấy quá nên sáng nào cũng không thể dắt ra được.
- Lên xe đi tớ đèo về. Tiện đường mà. Ai lại để bạn cùng bàn đi nắng thế này.
- Cảm ơn Quân nhé. Không phiền thật chứ.
- No star where ( không sao đâu )
- Cậu hài hước thật.
Bước 3,đã thu gần khoảng cách không gian.
Hôm thứ 4,...
- Thế xa nhà chắc buồn lắm nhỉ?
- Ừ mới đầu nên tớ thấy cũng bình thường! Quân là cháu đích tôn chắc được chiều ngất trời phải không.
- Ôi dào, bố mẹ tớ không quan tâm đến cái danh hiệu ấy đâu, chỉ
có ông tớ là lúc nào cũng “thằng cháu của ông”, mệt hết cả người. Cứ
như Hà con một lại hay, muốn gì làm đấy không phải chịu cả đống áp lực,
là tấm gương cho mọi người nhìn vào.
- Ai cũng có nỗi khổ cả mà. Thầy vào kìa...
Những mặc cảm của Hà dần bị thu hẹp vì câu bạn vui
tính ngồi bên cạnh, có lẽ lây tính hài hước của Quân, Hà thấy mình cũng
đã chủ động lên rất nhiều, rốt cuộc thì đâu phải dân thành phố ai cũng
kênh kiệu như Hà từng nghĩ trước kia đâu. Nếu bỏ qua mấy cô nàng tiểu
thư ngồi giữa lớp lúc nào cũng nhìn Hà bằng con mắt khinh khỉnh, nói
chuyện đầy kiểu cách thì số đông còn lại cũng thật dễ gần. Hà thấy khâm
phục cái cách Quân nói chuyện với mọi người, giống như là đã quen và
thân từ trước, ai Quân cũng có thể đùa và hài hước được.
- Quân quen nhiều bạn cùng lớp này lắm phải không.
- Uh hầu hết là bọn cùng trường cũ. Mấy đứa khác trường thì quen
linh tinh ấy mà. Chỉ có Hà là người đầu tiên tớ làm quen, một người mới
tinh, ngồi cạnh cậu nói chuyện thật thú vị.
Mặt Hà ửng đỏ.
Bước 4 tạo lòng tin và sự thân thiện dễ đồng cảm đã xong.
Hôm thứ 5,...hết tuần 1.
- Hà này, chiều nay cậu có rảnh không, viết hộ tớ một bài văn nhé.
Con em mình nó nhờ mà tớ lại mít đặc môn này. Giúp tớ, có gì sẽ hậu tạ
sau.
- Mình không chắc là viết có hay hay không đâu. Có gì Quân tự chịu trách nhiệm nhá.
- Ôi, cứ phiên phiên ấy mà. Nó mè nheo tớ từ hôm qua đến giờ, mà
hôm nay tớ hứa là sẽ làm cho nó rồi, bài văn tả cái bút chì ấy mà,
nhưng hôm qua tớ viết nó lại chê tớ viết giống cái thìa. Làm nó cấu tớ
tưng bừng.
- Uh thế cuối giờ Quân qua lấy nhé.
...
“Em có một cây bút chì bằng gỗ màu xanh, dọc thân mịn màng có sọc kẻ đỏ, em thường dùng nó để vẽ tranh...”.
- Ui hay thế, tốt rồi, tối nay tớ “yên bình” rồi. Quân rủ Hà đi ăn
được không. Coi như là hậu tạ cho vụ cái bút chì. Cấm từ chối nhé.
- Uhm, à, ... mình bận mất rồi, thật đấy, để sau được không. Mà cũng muộn rồi Quân về đi, hôm khác nhé.
- Hà bận thật à, vậy cũng được. Hay mai là tối thứ 7 mình mời Hà đi được không.
- Chắc là mình không đi buổi tối được, để chiều đi nhé, tầm 4h, Ok?
- 4h chiều, Quân qua đón Hà. Sẽ có một bất ngờ đặc biệt.
Phóng xe về nhà, mà lòng Quân thấy mình đã chắc
thắng phần nào. Thế nào nhỉ, trong mắt Hà giờ Quân đã là một cậu bạn
vui tính và chăm học, lại còn một anh trai tốt nữa chứ. Càng nghĩ Quân
càng thấy mình thật lố bịch và giỏi đóng kịch. Theo thoả thuận với Hàn
là Quân sẽ hôn Hà sau 4 tuần nữa với tư cách là một bạn trai trước mặt
lũ bạn trong dịp họp thường lệ cuối tháng của hội. Nhưng Quân thấy nếu
mình có thể hoàn thành trước thời hạn quy định. Nhưng không sao 4 tuần
là 4 tuần, quả còn xanh, nếu chín ép sẽ không ngon.
Bước 5, tạo một lời mời đi chơi đã thành công.
...
Mình không muốn cho Quân biết mình đang đi làm part
time ở một cửa hàng ăn uống. Mình không muốn Quân khinh thường mình hay
hiểu nhầm về những lời lẽ mà mình đã nói trước kia. Mình đi làm không
phải vì mình túng thiếu mà mình chỉ muốn thử sức tự lập, mình muốn tự
trang trải cho cuộc sống sinh viên xem sao, mình không muốn mỗi tháng
lại đi rút tiền bố mẹ gửi. Mình thấy ngại ngại sao ấy. Những thôi kệ,
chỉ cần bí mật là Quân không hiểu được đâu.
Hôm thứ 6,...
- Quân thề đây là quán chè ngon nhất mà Quân từng ăn. Một lần mình
đưa mẹ đi ăn ở đây, mẹ Quân khen tấm tắc. Nhất là mòn chè sầu riêng này
thì trên cả tuyệt vời.
- Quân dẫn mẹ đi ăn à? Con trai chu đáo thật đấy. Mình còn chưa dẫn mẹ đi ăn cái gì bao giờ.
- Thì thỉnh thoảng nịnh mẹ tí ấy mà, hơn nữa có phải là phụ nữ
luôn thích đồ ngọt hơn đàn ông phải không? Tại bố mình hay đi công tác
nên mẹ Quân ở nhà một mình buồn lắm.
- Uh có lẽ thế, vì con gái thích cái gì ngọt ngào mà. Mẹ Quân
thật hạnh phúc vì có đứa con trai biết quan tâm như vậy. Món chè sầu
riêng quả là ngon thật. Hà nhìn xuống cắm cúi ăn, những hạt trân trâu
mát lạnh và long lanh, thơm nồng mùi sầu riềng. Tại sao Quân lại biết
Hà thích ăn sầu riêng???
...
- Nhìn Hà đội mũ bảo hiểm trông như cây nấm ấy, hay hay, áo trắng, mũ
bảo hiểm đỏ, một cây nấm như trong phim hoạt hình về Xì-trum.
- Quân thích xem hoạt hình à?
- Uh, Quân thích xem hoạt hình vì nó hài hước giống Quân. >.< Hà có thích xem không?
- Phim hoạt hình duy nhất Hà xem là Nàng Tiên Cá, nhưng kết thúc
buồn quá nên từ đấy Hà thấy ghét phim hoạt hình. Hà thích đọc chuyện
hay xem phim gì ấy có hậu hơn.
- Hi vọng sẽ có ngày Quân kiếm được một bộ phim hoạt hình khiến Hà thích. Mình về đi.
Bước 6, một lời hứa, một cuộc hẹn hò.
“Mình nhớ nhà quá, nhớ căn phòng thân yêu, nhớ bố
mẹ, nhớ cái chuông gió treo leng keng bên cửa sổ, nhớ cái giá sách đầy
những thành quả mình sưu tập được. Bao giờ mình mới được về nhà đây. Đi
học Đại học thật không như mình nghĩ, có phần nhàn tản và mọi người
trong lớp cứ xa cách ra sao. Có lẽ, cuộc sống thành phố quá vội vã
khiến mọi người thấy quen một người mới là mất thời gian quá nhiều. À,
Mình quen được một câu bạn ngồi cạnh rất thú vị, cậu ấy có nụ cười rất
đẹp và cái tên rõ công tử Bảo Quân, nghe giống như Bảo Nam trong phim
“Bống dưng muốn khóc”. Cậu bạn ấy khá dễ mến và có lẽ là người mình nói
chuyện cũng nhiều nhất ở trên lớp. Chiều nay cậu ấy mời mình đi ăn chè
sầu riêng, và cậu ấy kể về gia đình cậu ấy. Mình thấy đó là một gia
đình rất hạnh phúc và đầy quyền thế. Cậu ấy là một người con trai Hà
Nội đúng kiểu những cậu ấy không kênh kiệu và hơn nữa mình thấy cậu ấy
giống một người bạn trước kia của mình, luôn hài hước và luôn làm mình
dễ chịu...” Viết vội vài dòng entry về một chiều thứ bảy của tuần đầu
đi học, mọi thứ đã dần ửng nắng vàng trong lòng mình. Cái vỏ ốc như dần
tách mở. Ngoài trời đầy sao.
- Chào chiến hữu, thế nào rồi?
- Good, em ấy “ngây thơ” hơn tao tưởng, rồi mày sẽ sớm thấy mô
hình mới của tao. – Quân nở một nụ cười trên môi với cái nhìn đầy ẩn ý
với Hàn. – Thôi ra quán đi, hôm nay bọn nó tụ họp ở đâu. Tao vừa mới
lừa được mẹ tao là đi liên hoan lớp đầu năm, nghĩ ra kể cũng tội, nhưng
còn hơn là ngồi nhà nghe ông già cứ ca mãi bài ca đi du học.
- Ờ mà sao tao thấy mày cứ lẩn tránh mãi cái vụ đi du học ấy thế?
- Tại tao không muốn mẹ tao buồn, bố tao coi mẹ tao như osin
trong nhà ấy, tao cứ nghĩ là nếu tao đi thì bố tao sẽ hành hạ mẹ tao
hoặc đuổi mẹ tao ra khỏi nhà và dẫn con bồ nhí về là tao không chịu
được.
Tuần thứ 2.
- Cuối tuần vui vẻ chứ Hà. Có gì hay không. Tớ mới có một quyển này hay lắm, Hà đang tìm quyển này đúng không.
- Ôi, “Vương Quốc Ảo ”, cậu thấy quyển này còn bán ở đâu à, mình
lùng mua mãi mà không kiếm được. Cậu đọc chưa, cho mình mượn nhé.
- Tặng Hà luôn, tại tớ thấy con bạn cũ có quyển này nhưng nó
không thích nên tớ xin luôn. Coi như tặng cho một người thích tiểu
thuyết về bổ sung thêm trên giá sách.
- Cám ơn Quân nhiều lắm. Hà không biết tại sao Quân tốt với Hà như thế, nhưng...Thôi cảm ơn Quân nhé.
Bước 6, một món quà đúng sở thích.
Tuần thứ 3.
“Công việc part time kể ra cũng khá thú vị, chí ít
mình rèn luyện được khả năng giao tiếp với mọi người tốt hơn và chủ
động hơn, mình lại có thể trau dồi được cả vốn tiếng Nhật miễn phí vì
đây là quán ăn Nhật Bản nên khách nước ngoài cũng khá đông.
...
Vương Quốc Ảo nằm ngay trên bàn học, Quân tặng mình.
Mình không phải là người dễ nhận quà từ người khác, những quả thực mình
không thể từ chối món quà này, nó quá đúng mong muốn của mình. Chỉ
trong một lúc nói chuyện phiếm mà Quân lại có thể nhớ được, không biết
cám ơn Quân thế nào đây. Mình còn biết quá ít về cậu ấy... ”
- Quân à, tặng cậu này, coi như cám ơn Quân về Vương Quốc Ảo. Mình không biết nhiều về hoạt hình nhưng mình thấy nó ngộ ngộ.
Một con xì-trum bằng bông mềm mại, màu xanh da trời
đậm hiện dần qua lớp giấy gói. Quân thấy thực sự cảm động, vì trước tới
giờ chỉ có mẹ là biết Quân thích xì – trum những mẹ lại không muốn Quân
thích những thứ mẹ cho là “Con gái” như vậy nên không bao giờ mẹ tặng,
bọn bạn nhà giàu mà Quân luôn chơi cùng thì chẳng đứa nào biết, mà có
biết bọn nó cũng chẳng thèm quan tâm đến việc tặng một món quà như vậy.
Nó quá “bé nhỏ”.
- Uh, cám ơn Hà nhiều lắm. Mình tặng Hà cuốn sách không phải để Hà làm như thế này. Như thế liệu có quá sòng phẳng không.
- Mình chỉ đi ngang qua và nhìn thấy nó nên mình mua và tặng Quân mà thôi. Đừng suy nghĩ quá nhiều như thế.
Hôm ấy Quân không đèo Hà về vì nó thấy mình như có
cảm giác thua cuộc. Quân thấy mình sẽ thua nếu cứ triển khai tiếp
phương án này. Quân thấy mình mới là nạn nhân chứ không phải Hà. Mọi
việc nó làm từ trước đến này chỉ là kế hoạch, Quân không hề có em gái,
đó chỉ là cái cớ để Quân có thể rủ Hà đi ăn chè và cho Hà thấy Quân là
một người anh trai “ảo” tốt như thế nào. Đã bao lần chinh phục khác,
Quân nhận ra con gái thường muốn có một người anh trai và muốn người
yêu mình cũng là một người anh trai tốt. Quân tặng Hà quyển truyện chỉ
là để lấy lòng Hà, lần đó Quân gặp may vì thấy em gái Hàn có quyển đó.
Quân mua lại gấp 10 lần giá trị thật của cuốn truyện để em gái Hàn
nhường lại cho Quân. Quân đã điều tra được trên blog của Hà là thích ăn
sầu riêng và làm như đó là một chuyện tình cờ. Tất cả, tất cả chỉ là
một kế hoạch. Những lòng kiêu hãnh không cho Quân bỏ cuộc. Quân thấy
cần phải tỉnh táo hơn là mọi chuyện có thể nằm trong tầm kiểm soát. Còn
một tuần nữa cơ mà. Quân đã thề không bao giờ muốn yêu ai, vì Quân sợ
sẽ giống bố mình, phải làm cho một ai đó tối tối đợi mình say rượu về,
tận khuya, rồi hầu hạ mình như một ông vua, nghe mình chửi mắng, và
người đó phải khóc vì mình.
Quân quyết định phải dùng mưu khác.
cuối tuần thứ 3.
“ngày hôm qua tôi yêu thầm, người...” tiếng điện thoại vang lên dưới đống chăn.
- Hà à, Quân đây. Có rỗi không? Đi cùng Quân một tí được không.
- Uh, một lát thôi nhé vì Hà tí nữa Hà có hẹn.
- Uh nhanh thôi, Quân nhờ Hà mua quà giúp mẹ ấy mà.
- Mình sẽ xuống ngay.
Trên đường về, cả hai đứa gặp mưa, những trận mưa
bất chợt. Ào ạt và xối xả. Trong cốp xe Quân có mỗi một cái áo mưa lại
nhường luôn cho Hà.
- Quân lên phòng mình sấy cho khô đầu tóc đã rồi hãy về, mình cũng sẽ gói lại quà, bị ướt gần hết rồi.
- Không ngại chứ. Mình lên một lát đợi Hà gói xong rồi mình sẽ về luôn.
...
- Phòng Hà thơm nhỉ lại ngăn nắp thế, đúng là phòng con gái. Mùi này mùi bạc hà phải không.
Hà đang cắt một miếng giấy gói quà để bọc lại cho
Quân. Một cái áo lụa thêu khá đẹp màu gạch non mà theo như Quân bảo thì
mẹ Quân thích màu ấy - Uh, mình thấy trời này dùng sáp thơm mùi ấy sẽ
mát và dễ chịu hơn. Xong rồi đây.
- Cám ơn nhé, Quân về luôn đây.
- Gửi lời chúc sinh nhật của Hà đến bác nhé.
Quân thấy trong lòng thực sự không thoải mái tí nào, dù mọi chuyện vẫn tiến triển tốt đẹp. Quân thấy như mình đang lợi dụng Hà.
Cơn mưa buổi chiều vẫn dai dẳng, đến tận nửa đêm rồi
mới tạnh hẳn. Mùi hoa sữa thơm sực ùa vào cửa sổ, trời mát lạnh như căn
phòng đầy mùi bạc hà Quân ngửi ban chiều. Màn hình điện thoại hiện 3
Missed calls và 2 messeg. Tất cả là của “15”. Đây là cô gái thứ 15 của Quân.
Messeg1: “Q ve chua, trời van mua to can than nhe, khi nao ve den nha Q goi cho minh nhe ”
Messge2: “Q van chua ve den nha a, Ha rat lo lang”.
Nở một nụ cười chua chát. Nó thầm nghĩ nếu không ra
tay lúc này thì thật phí. Quân nghĩ “mặc kệ đã đến lúc ra đòn cuối cùng
không thì sang tuần sau sẽ hơi vội vàng”, có thể hơi lạnh lùng thật
đấy, nhưng phương châm của Quân là sẽ không bao giờ yêu ai.
- Hà à, Mình về nhà lâu rồi, nhưng mải giúp mẹ tí nên quên không gọi
cho Hà. Uh may mà về đến nhà quà vẫn khô coong. Mẹ mình thích quà lắm.
Mẹ có gửi lời cám ơn đến Hà và bảo hôm nào Hà đến chơi đấy.
- Vậy là tốt rồi, mình cứ lo bác không thích. Hôm nào mình sẽ sang Quân chơi.
- Mình, À này, à mà thôi.
- Có gì vậy, Quân nói đi?
- uh, mình, thôi Hà đi ngủ đi.
- Sao vậy Quân cứ thế là sao, nói đi, cần nhờ mình giúp gì à?
- Hà này, mình mến Hà, mình muốn Hà làm bạn gái mình được
không.- Nó cố nói giọng ngập ngừng và vội vã như muốn tạo lòng tin, để
câu nói vừa rồi không quá trơn chu. Nhưng quả thật nó cũng thấy là là
từ nó nói sao lại là “mến” mà không phải là câu nói “anh yêu em” thẳng
tuột như mọi lần.
- Quân buồn ngủ rồi, thế nhá, chào! Hà còn bận một số chuyện. Nói chuyện sau nhé. tút...tút...tút...
Đúng như Quân nghĩ, tối nay Hà sẽ mất ngủ. Nhưng Quân thấy mình cũng cứ nằm đếm nhịp đồng hồ đến tận 3h sáng.
Ôi chuyện gì này, chuyện này là sao, Quân nói gì thế
nhỉ. Cậu ấy có lẽ đã giỡn mình. Coi mình tầm thường như bao cô gái tỉnh
lẻ khác sao. Quân có thể thật dễ mến nhưng cậu ấy không dành cho mình.
Cậu ấy là con trai cả trong một nhà giàu có và quyền thế, bố cậu ấy làm
tổng giám đốc một công ty lớn, cậu ấy thông minh và vui tính, cậu ấy là
con trai Hà Nội, xung quanh cậu ấy có biết bao nhiêu cô gái vây xung
quanh. Cậu ấy coi mình là gì cơ chứ ... Giấc ngủ mộng mị kéo dài cho
đến tận khi tiếng chuông đồng hồ kêu mới khiến Hà tỉnh giấc. Một tuần
mới bắt đầu thật nặng nề.
Tuần thứ 4.
Hà cúi gằm mặt xuống bàn, cố không nhìn xung quanh,
nó thấy mọi thứ lại như trở về hôm đầu tiên đi học. Tự ti, mặc cảm và
thấy thua kém tất cả. Nó thấy mất bối rối và không biết phải đối mặt
với Quân ra sao. Cậu ấy đến rồi kìa.
Hôm nay cả hai đứa không nói với nhau lời nào. Đều
cắm cúi vào bài giảng một cách “lơ đãng”. Hà thấy khó nói thật sự, câu
chuyện sẽ trở nên thật nhạt nhẽo ra sao ấy. Còn Quân muốn để cuộc nói
chuyện vào lúc cuối giờ, khi ấy có thể mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
- Hà ơi, chuyện hôm qua, mình nói thật đấy.
- Mình không muốn nhắc lại chuyện đấy. Quân chỉ coi mình như trò
đùa phải không, mình biết Quân coi mình như một bé nhà quê và Quân nói
như vậy để xem Hà có xiêu lòng hay không à. Quân nhầm rồi. Mọi chuyện
Quân làm cho Hà, Hà đều rất biết ơn. Nhưng Hà biết, làm bạn với Quân có
lẽ hợp với Hà hơn.
- Mình không hề nghĩ về Hà như vậy. Bên Hà Quân thấy thật sự
dễ chịu mà. Tại sao Hà lại tự ti như vậy, Hà là một cô gái tốt bụng,
thông minh và học rất giỏi, hơn nữa Hà còn là người bạn đầu tiên ngoài
mẹ Quân ra quan tâm đến việc Quân thích gì, muốn gì và là người đầu
tiên lắng nghe những chuyện không đâu của Quân. Mình không muốn chúng
ta chỉ là bạn bình thường vì Quân thấy thật sự cần Hà bên cạnh với vai
trò một người bạn gái, vì có những thứ chỉ là bạn bè thôi thì không thể
hiểu hết được. Quân biết Hà sẽ nghĩ là Quân đùa cợt mình, nhưng Quân sẽ
để dành thời gian cho Hà suy nghĩ lại, Quân đợi câu trả lời của
Hà.
Hà không nói một câu nào, quay bước bỏ về. Hôm nay
trời lại nắng vàng rực mà trong lòng nó thấy sao bề bộn và rối bời. Có
thể Quân nói đúng, nó đã quá tự ti hay sao. Những nó không nghĩ mình có
thể làm bạn gái của Quân, nó sợ cảm giác sẽ bị mọi người dè bỉu và chế
diễu “tại sao một con bé nhà quê như mày lại có thể làm bạn gái của Bảo
Quân”, nó sợ tất. Nó cảm thấy như những âm thanh đó đang đập liên hồi
vào đầu nó. Những nó thực sự có cảm tình với Quân và quan trọng là nó
muốn điều mà Quân nói. Câu nói của thằng bạn cũ lại vang vất:“Cứ kệ bọn
nó đi, mày là mày cơ mà, sao lại có cảm giác đấy”. Quân gọi
- Alo, Hà đã suy nghĩ xong chưa.
- Quân! Thật sự là điều này rất khó khăn đối với
mình, mình thấy mình không được như Quân nói đâu. Có lẽ chúng ta là bạn
thì tốt hơn.
- Mình tin vào nhận định của mình, Hà là người mà Quân muốn làm bạn. Mình không muốn nói nhiều về những suy nghĩ của mình nữa.
- Nếu vậy thì...
- Coi như Hà đã nhận lời nhé. Good night.
Vậy là nó đã thành công, từ giờ cho đến cuối tuần nó
sẽ dần Hà ra mắt lũ bạn. Thành công này khiến nó vui hơn tất thảy những
thành công trước. Và lần đầu tiên nó thấy thật sự mến Hà thì phải. Có
lẽ vậy...
Mình là thế liệu có đúng không nhỉ. Thôi kệ một người con trai biết thương mẹ thì sẽ không thể là một người xấu.
Thứ 7, cuối tuần thứ 4.
- Hà này, tối nay anh có thể mời em đi chơi cùng bọn bạn anh được không. Coi như ra mắt ấy mà
- Không, em ngại lắm. Với lại bạn bè của anh em không quen ai cả, em thấy khó xử.
- Chưa quen thì coi như làm quen dần dần. Anh muốn
mọi người biết anh có một bạn gái xinh xắn và thông minh như em. Em
ngại gì nào?
- Toàn bọn cùng lớp ấy mà. Em thấy đấy, hôm nọ em đến nhà anh mẹ anh chả quý em đấy sao.
- Thôi thế vậy, tối nay em sẽ đi cùng anh.
Hà cố gắng trang điểm nhẹ nhàng và thay một bộ váy
mẹ nó tặng hôm sinh nhật, nó biết cái váy này không hề rẻ tiền chút nào
và cũng khá bắt mắt. Những nó thấy cứ có một điều bất an nào đó mà
không thể lý giải nổi.
Trời! Quân và bạn tổ chức liên hoan ở quán ăn Nhật
Bản mà Hà làm part time. Hà thầm hi vọng là mình sẽ không bị phát hiện
hay là một điều gì đó đại loại như thế. Hôm nay trời lại mưa, Hà muốn
vào WC để sửa sang lại đầu tóc và quần áo vừa bị mưa bắn. Tình cờ, Hà
nghe thấy một cuộc nói chuyện của hai cô gái khá xinh xắn trong đó.
- Này Hoài, biết gì không, tối nay Quân Kill ra mắt mô hình mới à.
- Thế hả, nhanh nhỉ, tưởng là 5 tuần. Mà nghe thằng Hàn bảo con bé ấy quê ngất trời.
- Ôi dào thằng Quân ấy có yêu ai bao giờ đâu, nó chả
tuyên bố với bọn mình hồi trước rồi còn gì. Nó bảo sưu tập các em là sở
thích của nó. Lần này nó bảo là muốn thay đổi khẩu vị cho mới lạ. Tao
cũng thấy tò mò, chắc bé này thấy Quân nhà ta công tử, lại nhà giàu sụ
thì chết luôn từ tuần đầu tiên ấy chứ
- Uh có lẽ thế, Nó còn đặt biệt danh cho bé này là 15 thì phải. Hahaha, cô bé thứ 15.
- Thôi nhanh lên ra còn xem mặt, chắc là lại như mọi
lần, thằng Quân giới thiệu và hôn con bé ấy một cái. Thằng Hàn lên trao
tiền thưởng rồi con bé ấy mới vỡ oà lên khóc rồi chạy như bay ra ngoài,
bỏ về. Chúng mình lại được thằng Quân kéo đi khao chiến thắng một chầu
rồi lục tục kéo về đợi 5 tuần sau xem lại vở hài kịch mày nhỉ.
- Thì lệ cũ vẫn vậy, chắc thế.
Tiếng cười của hai cô gái đã xa mà lòng Hà như muốn
tan nát. Hà biết mà, mọi chuyện tốt đẹp đâu có dành cho Hà như nó vẫn
nghĩ. Nó thấy mình đúng như câu “đũa mốc mà chòi mâm son”, tại sao nó
lại nhận lời Quân, tại sao nó lại dễ dàng như vậy. Mọi chuyện đều là
giả dối, nó thấy khinh bỉ chính mình và căm ghét Quân vô hạn. Nó úp mặt
vào tay mà khóc tức tưởi. Nếu như không biết sự thật thì vài phút nữa
nó sẽ chạy bỏ về và làm trò cười cho lũ bì ổi bên ngoài đó sao. Tại sao
nó lại thấy mình tầm thường như thế cơ chứ. Có tiếng chuông điện thoại
của Quân. Cô gái thứ 15 ư, nó thầm nghĩ, phải làm thế nào cho Quân phải
trả giá về hành động xúc động phạm mình như thế.
-Alo Tôi đã biết mọi chuyện, tất cả chỉ là trò đùa
mà thôi, tôi ghê tởm anh!- Tiếng cúp máy khô khốc. Nó không muốn nghe
Quân nói thêm gì nữa. Khôn hiểu tại sao nó thấy mình lại tỉnh táo và
bình tĩnh như thế. Dù nó biết, thật sự là nó đã cảm thấy yêu Quân từ
lúc nào không hay.
Chuyện quái gì thế này, mình đã định sẽ giới thiệu
Hà là người yêu đúng nghĩa của mình chứ không phải trò đùa cho lũ bạn
như mọi lần. Đúng ra mình không định đưa Hà đến đây những mình đã trót
hứa với Hàn, mình cũng muốn mọi người thấy mình đã yêu thật sự. Mình sẽ
tuyên bố là mình đã thua cuộc, mình muốn mọi người ghen tị vì mình có
được một bạn gái như Hà. Nhưng sao thế nhỉ: Hà biết tất cả mọi chuyện
rồi là sao, chẳng lẽ...
Quân phóng như bay đến chỗ Hà, đập cửa.
- Mở cửa, anh cần giải thích, mọi chuyện không phải như vậy. Anh biết em có trong đó, em mở cửa đi.
- Em nói anh thế nào cũng được, nhưng em cần nghe
anh giải thích. Đúng là trước kia anh và Hàn đã có hứa và cá cược với
nhau như vậy nhưng càng lấn sâu anh càng thấy anh đã thực sự yêu em.
Những điều anh nói hôm tan học đó là sự thực. Anh yêu em thật mà Hà.
Anh biết trước kia anh đã là một thằng sơ khanh như thế nào nhưng đó là
chuyện đã qua rồi, hồi đó anh thật ngu ngốc. Anh xin em hãy tin anh nói.
- Anh định lừa tôi một lần nữa để anh dắt tôi như
dắt một mô hình đến chỗ lũ bạn anh để chúng cười nhạo tôi ư. Để tôi nói
nhé,anh hôn tôi và rồi anh lấy tiền thưởng, rồi anh nói vào mặt tôi là
tất cả chỉ là trò đùa, lũ bạn anh cười phá lên, còn tôi bỏ chạy chứ gì.
Anh cút đi, tôi thề sẽ không bao giờ tin anh nữa.
- Anh sẽ chờ em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói chuyện
sau được chứ. Anh biết mọi chuyện anh nói bây giờ sẽ không thể khiến em
tin. Nhưng chí ít em hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng tỏ cho em thấy.
Sáng hôm sau, Quân đã đến từ sáng sớm, đợi mãi mà vẫn không thấy Hà mở cửa, ngồi chờ ngoài đó cả ngày. Điện thoại thì tắt máy
Sáng thứ hai, dù đến từ sáng sớm những hôm đó Hà
không học, cả thứ 3,4,5,6 tuần đó Hà cũng không đến trường. Quân đều
đến nhà Hà sau mỗi buổi học nhưng lại thấy cửa khoá ngoài. Một người đi
học thường xuyên như Hà tại sao lại nghỉ học nhiều như vậy. Hay Hà về
quê, hay nhà Hà có chuyện, hay Hà bị ốm. Đầu Quân như nổ tung.
- Sao vậy mày! Hôm thứ bảy vừa rồi mày không dẫn em nhà quê mà đến làm bọn tao mừng hụt, thua rồi à.
- Tao cấm mày gọi Hà là nhà quê nghe chưa, Ừ đấy tao thua được chưa nào.
- Mày yêu nó rồi à? Này đừng có nói là đúng rồi đấy nhá!
Quân bỏ ngoài tai lời của Hàn chảy như bay theo Đan vì Quân biết trong lớp này Đan là người hay chơi với Hà nhất.
- Nó bị ốm từ cuối tuần trước rồi, viêm phổi do
nhiễm lạnh, Quân không biết à, Hà sốt và tức thở lắm. Bố mẹ Hà đều
xuống túc trực trong bệnh viện cả rồi.
Nó chạy như điên như dại vào phòng Hà nằm, cái mùi
sát trùng của bệnh viện nồng nặc. Nó biết hôm ấy Hà bỏ về trong đúng
lúc trời mưa to. Tại nó mà Hà như thế. Mái tóc đen nhánh phủ che mất
vầng trán trắng bệch, nhìn Hà thật bé nhỏ trong tấm áo bệnh viện rộng
thùng thình. Khẽ vuốt mái tóc mái cho Hà mà lòng nó như có ngàn vết dao
đâm. Nó thấy mình bất lực.
- Cháu học cùng lớp bạn ấy, cháu nghe tin nên đến thăm Hà ạ. Bác là bố của Hà phải không ạ.
- Ừ, hôm nghe tin nó ốm phải vào bệnh viện, bác gái
lo quá ngất đi. Hai bác xuống chăm nó mà thấy tình hình vẫn chưa tiến
triển lên mấy. Bác sĩ bảo nó đi mưa bị nhiễm lạnh, thật chẳng hiểu đi
đâu mà mũ nón không mang. Nó là con một nên hai bác lo quá.
- Chắc Hà sẽ mau khỏi thôi, bác đừng quá lo lắng.
Nó nói mà thấy giọng nó cứ nghèn nghẹn và khô khốc
trong họng. Nó biết vì sao Hà đi mưa và bị ốm. Nó biết nó là nguyên
nhân của mọi chuyện. Nó biết nó là một thằng tồi.
- Quân này Hà ra viện rồi đấy, cậu có đến thăm không.
- Có lẽ mai tớ sẽ đến. Hôm nay tớ bận
Nó vui như phát điên, hôm nào nó cúng đến thắm Hà
những không hôm nào nó vào tận nơi mà chỉ đứng ở ngoài nhìn, nó sợ phải
nhìn thấy đôi mắt căm thù của Hà dành cho nó. Cho đến giờ nó vẫn vẫn
không có đủ can đảm ấy.
Những ngày sau đến lớp, Hà luôn lảng tránh nó, đã
mấy lần nó gặp Hà cuối giờ hay ở nhà nhưng lúc nào Hà cũng bảo Hà đang
rất bận. Nó biết Hà đã không bao giờ cho nó một câu giải thích. Đôi mắt
Hà nhìn nó trở nên vô cảm.
Một tháng sau.
Ha, anh biet em
khong tha thu cho anh, va khong cho anh co hoi giai thich nhung anh
muon bao voi em rang, anh sap di du hoc roi. Tu gio em se khong phai
nhin thay anh nua. Nhung anh muon em biet rang du co di dau hay di bao
lau chang nua, nhung em la co gai dau tien ma anh yeu va mai mai sau
nay cung vay. Du em ghet anh nhung anh muon em nho em mot viec, viec
cuoi cung. Anh di roi, thinh thoang em hay den tham me dum anh nhe, me
anh rat quy em, o nha mot minh ba se buon lam. Chao em. Luon yeu em.
Anh xin loi
Quân đã đi được 2 tháng rồi, những ngày này bỗng trở
nên thật yên bình và lạnh lẽo. Hà Nội những mùa đông gió heo may. Sắp
sang năm mới rồi, mỏi nẻo đường đều ngập tràn không khí năm mới. Hà
thấy trong lòng mình thật trống vắng. Giữ lời, cuối tuần nào Hà cũng
đến nhà Quân thăm bác gái. Có vẻ như dạo này bố Quân hay về nhà thường
xuyên hơn. Hôm nay là một cuối tuần như thế. Hà đang giúp mẹ Quân sắp
xếp ít đồ trang trí mới mua trong phòng khách.. Hà còn biết rằng, trước
kia, Quân có một người em gái đã mất khi còn nhỏ xíu do bệnh tim, vì
thế lớn lên Quân rất thích có em gái. Đan còn cho Hà biết, khi mình nằm
trong bệnh viện hôm nào Quân cũng đến đứng ngoài cửa sổ mà chỉ dám nhìn
vào. Hà còn biết rằng, Hà đã tha thứ cho Quân.
- Của cháu này, trước khi đi nó nhờ bác gửi tặng cháu hôm Noel, phải đúng Noel mới đưa. Cháu mở ra xem, có gì mà bí mật vậy.
Lớp giấy gói sột soạt trên tay Hà rơi xuống đất, một đĩa phim hoạt hình Wall-E, và một tấm thiệp kẹp trong đó. Nét chữ của Quân
“Khi
em nhận được món quà này, anh đã đi rất xa rồi. Như ngày xưa anh đã
hứa, sẽ có ngày anh tìm được một bộ phim hoạt hình mà em thích. Anh đã
không lừa em phải không”.
Một giọt nước mắt long lanh như hạt trân châu trong
cốc chè sầu riêng ngày nào lăn tròn trên vỏ đĩa phim. Bộ phim hoạt hình
mà Hà biết chắc chắn nó sẽ có hậu như việc Hà sẽ chắc chắn đợi Quân về.