Thứ Năm, 05/12/2024, 08:24:36
Internet Starts
Chào mừng Guest | Điểm Tin Mới |
Gửi Tin Nhắn Trao Đổi
200
Trạng Thái Truy Cập Website

Số người đang online: 12
Khách Xem: 12
Thành Viên: 0
Main » 2009 » Tháng 01 » 16

Đọc bài tự sự của Kỳ Duyên sau ly hôn, tự nhiên tôi lại muốn viết điều gì đó về phụ nữ. Tôi không phải nhà văn, không có năng khiếu truyền đạt ý nghĩ qua từng câu chữ, và càng không mong bài viết được nhiều người xa lạ đọc. Nhưng không hiểu sao, dù có vụng dại, dù có không hợp ý người, tôi vẫn muốn viết vài dòng.

Blogger

Tôi không để ý nhiều đến Kỳ Duyên, chỉ khi báo chí nói ầm ĩ về cuộc ly hôn của cô, tôi đọc và những dòng chữ của cô đã thực sự ấn tượng và thu hút. "... Rồi một ngày nếu người yêu ra đi, tôi sẽ không oán trách. Ngược lại tôi sẽ cám ơn người yêu đã đến với tôi, dù một ngày hay một đời. Tôi nhìn tình yêu như một bài toán cộng. Ví dụ trước khi tôi gặp người yêu, tôi là số 0. Người yêu đến với tôi 5 năm, rồi ra đi. Như vậy là tôi được +5. Tôi đâu có mất mát gì vì trước khi người bước vào đời, tôi vẫn là số 0 mà. Rồi trong 5 năm đó tôi đã yêu, đã được yêu lại và còn được mang theo bao nhiêu kỷ niệm... Như vậy là tôi quá lời rồi, còn oán trách gì nữa?..."

Tôi cảm phục nghị lực của người phụ nữ từng trải và trưởng thành này. Khi đọc xong tôi biết chắc cô ấy sẽ vượt qua đoạn trường khó khăn, và những dòng tự sự gần đây nhất tôi càng yêu quý cô hơn. Không hiểu sao, tôi rất có cảm tình với những phụ nữ sâu sắc và nghị lực. Trong cuộc đổ vỡ, trước tiên tôi thường đứng về phía phụ nữ, nếu quan tâm thì sẽ tìm hiểu ngọn ngành và có thể đàn ông lúc đó mới được thấu hiểu sau. Tôi biết mình hơi thiên vị nhưng có lẽ vì chúng tôi cùng là phụ nữ!

Từ bé tôi đã được nuôi dạy bằng sự độc lập trong tính cách và suy nghĩ. Cha mẹ thường bảo tôi là con trai thì đúng hơn, và để cho tôi phát triển tính cách như một cậu con trai. Những trò chơi của con trai tôi đều biết, chơi giỏi hơn và hoặc là đệ tử hoặc là chiến hữu với họ. Nhưng căn bản tôi vẫn là con gái, đến một thời kỳ tự nhiên các bạn trai quay ra yêu quý tôi, ngạc nhiên bất ngờ và thắc mắc sao lại thích tôi được, rồi cũng hiểu rằng là con gái thì sẽ được yêu thương chăm sóc.

Chẳng hiểu tôi học được ở đâu sự khéo léo đặc trưng của con gái Bắc, tôi không xinh sắc nước hương trời để ai nhìn phải ngẩn ngơ, đa phần được yêu quý bởi sự tiếp xúc và năm tháng bạn bè. Được con trai quý mến sẽ tỷ lệ nghịch với số bạn gái ở bên, và tôi hiểu rằng theo suốt cuộc đời sau này chỉ cần giữ một người đàn ông bên mình là đủ, nhưng với con gái là bạn bè tôi cần những người bạn thực sự, không cần bè.

Thật may mắn, những cô nàng là bạn tôi đều là thành phần có tính cách đặc trưng, và đáng để cho tôi học tập. Ngoài cô bạn thân yêu quý tôi không nhắc lại tại đây, thì trong lớp cấp 3 đến giờ tôi chơi thân thiết được với 3 cô nàng. Một cô thì thông minh học giỏi (bọn con gái học không bằng nên không thích) và đặc biệt thẳng tính, thẳng đến bộc trực, không hiểu được tính thì không chơi nổi. Nhưng tôi lại rất thích cái tính cách này, không giả dối phô trương nịnh nọt. Sau này đi làm cũng hay làm việc với một bà chị tính cách như vậy, chưa kịp nói đã bị ăn chửi. Hồi đầu thì cũng cay mũi lắm, sau thì phản pháo lại ngay và hiểu thực sự những người có tính cách như vậy rất tốt, nói xong quên ngay không để bụng thù dai.

Cô nàng thứ hai thì hồn nhiên như cô tiên, chưa thấy người đã thấy tiếng cười và tốt bụng, chơi với những bạn tốt thì không sao, có khi gặp phải kẻ xấu nó lợi dụng cũng không biết. Nàng may mắn lấy được anh chồng hơn khá nhiều tuổi, được chồng lo toan cho từ A-Z, và vẫn hồn nhiên như xưa, vẫn bị tôi chấn chỉnh nhiều nhất, bảo không được thế này, không được thế kia, nhưng hình như không khả quan, có lần vợ chồng nàng và tôi ngồi chơi, nàng hồn nhiên hỏi chồng: "Anh, em với nó đứa nào trẻ hơn, xinh hơn?" Hỏi thế chồng biết trả lời sao cho hợp lòng người, nhìn chồng nàng mặt ngẩn ra, tôi nhảy vào: "Trời nhìn tao già hơn xấu hơn không phải hỏi, trong mắt chồng vợ bao giờ cũng đẹp". Lúc sau có hai đứa, tôi chấn chỉnh ngay, nhưng nàng bảo kệ tính tao nó vậy. Ừ, kệ thì kệ, nói 1 lần, 2 lần chứ 100 lần là... chán, đợi thời gian sau nói tiếp.

Vẫn biết giữ được bản chất và bản tính hồn hậu là rất tốt, nhưng phải để ý và học hỏi để biết được những điều không thể có thể xảy ra trong cuộc sống. Có mấy ai nắm tay được từ sáng đến tối và cầu mong nàng mãi được bao bọc che chở. Nói đến học hỏi và thay đổi, tôi phục lăn cô nàng thứ ba. Ngày cấp 3 nàng không hợp được với bất cứ đứa con gái nào trong lớp, tôi với nàng cũng có những trận tranh cãi nảy lửa, nhưng cô nàng chọn tôi làm bạn. Sau học đại học khác trường, chúng tôi thi thoảng mới gặp nhau, và càng ngày tôi càng thấy sự thay đổi rõ rệt, sự đằm thắm trong tính cách và trưởng thành trong suy nghĩ. Tôi thích sự thay đổi của cô bạn này, sống hợp lý.

Cô nàng chuyên gia bị tôi quên sinh nhật, cứ hôm nay sinh nhật, ngày mai tôi mới nhớ. Lần cuối nhớ đúng ngày sinh nhật thì sau đó nàng theo chồng xa VN. Bốn cô nàng không chơi với nhau, các nàng biết nhau thông qua tôi, ví thân này sẻ làm 4 được sẽ chơi thân thiết đồng đều với các nàng. Nhưng tôi chỉ là tôi, nên được các nàng lượng thứ cho nhiều việc. (chưa nhắc đến mấy cô nàng học ĐH nữa, hihi).

Tại sao tôi lại nhắc đến họ một chút, bởi vì chúng tôi cùng là con gái. Tôi học được nhiều điều từ các bạn của tôi, sống thẳng tính đôi khi chả cần phải làm dâu trăm họ làm gì, lạc quan và biết thay đổi thích nghi với cuộc sống. Trên đời tôi ghét nhất là loại phụ nữ nhu nhược, và loại sống cơ hội sẵn sằng dìm người khác xuống để mình ngoi lên cao, đặc biệt vừa thấy tởm vừa bái phục những cô nàng đào mỏ. Tôi mà biết đào mỏ, có khi túi tôi giờ rủng rỉnh xiền, từ thời sinh viên đến giờ đã chả phải lăn lộn kiếm tiền để tiêu chính những đồng tiền của mình, dại dại quá nên nghèo vẫn hoàn nghèo hehe. Ngoài ra tôi cũng hâm mộ một dạng phụ nữ khác, yếu đuối liễu yếu đào tơ luôn cần được chiều chuộng che chở, đúng kiểu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Cuộc sống là một chuỗi những học hỏi và để ý xung quanh ở gần ở xa, không có gì là tự nhiên có. Hình thành nhân cách, tính cách cũng là những sự học hỏi, học ăn học nói học gói học mở, các cụ nói cấm có sai. Là phụ nữ chúng tôi phải học nhiều hơn đàn ông, bé thì học hỏi không biết cái gì thì phải hỏi, lớn thì học nhìn, nhìn người ta làm mà làm theo, nhìn người ta sai mà tránh. Và trong mối quan hệ tình yêu, giữa phụ nữ và đàn ông còn phải học yêu, lấy nhau rồi phải học làm vợ làm chồng, và học cách dạy con...

Có lần một người quảng cho tôi đường link nói về chị em phụ nữ thời nay đi học làm vợ, học nấu ăn, học mát-xa, học pha cocktail... bảo học đi, và choáng khi tôi bảo học rồi, biết hết những cái cơ bản rồi. Có thể tay nghề tôi chưa cao vì tôi sống có những điều rất dở hơi, không chăm sóc người đàn ông nào nếu người đó không phải của tôi. Đơn giản như nấu cơm, bạn bè con trai (không tính con gái) đố ai ăn được bữa cơm tôi nấu, mặc dù với người khác thì bình thường bạn bè nấu nướng cho nhau ăn có sao đâu.

Có dịp nấu ăn đông người, tôi chỉ phụ giúp loang quăng không đứng nấu chính, chỉ nấu cho người đàn ông bên tôi, chắc tại tôi lười, và cũng dở hơi hehe... Cùng một món ăn, cùng một nguyên liệu gia vị, mỗi người phụ nữ nấu sẽ có một hương vị khác nhau, đàn ông thường ít người nhận ra được điều này. Giá trị bữa cơm gia đình nhiều người xem nhẹ, ăn xong quẩy quả đứng lên kệ vợ đi mà dọn, ăn cho là may lắm rồi, chả bao giờ nói được câu cảm ơn vợ vì những bữa cơm.

Tôi tự nhận mình điên điên, chưa học được chữ yêu đã vội yêu, thời gian bên ex, tôi thấy mình học được nhiều điều, hai người tốt không có nghĩa là sẽ có tình yêu tốt và đi đến một hôn nhân bền vững. Để đến khi kết thúc, tôi biết cả tôi và ex đều có lỗi với tình yêu của chúng tôi. Có lẽ tôi chưa học được bài đừng bắt người khác yêu mình theo ý mình muốn, mà hãy chấp nhận và yêu cách mà người đó yêu mình.

Tôi cũng từng nghĩ mình làm như vậy là thể hiện mình vì anh ấy, nhưng vô hình dung làm anh ấy bực mình, và ngược lại. Theo thời gian tôi học được chữ nhẫn và chữ nhịn to đùng, mặc dù nhiều lúc còn chưa phát huy hết được, bởi vì tôi cũng là người thôi, có cáu tiết có gào thét, có tức giận, nhưng phải cố nhớ ai cũng có quyền tức giận nhưng không được phép tàn nhẫn. Những bài học thực tế về sự tức giận và hối tiếc đầy rẫy, nhưng chúng ta toàn quên, tức giận nhau đến điên cuồng bỏ đi mỗi người một hướng, nhưng phải nhắn lại cho nhau sẽ đi đâu, yên tâm đừng lo và cứ tức tiếp đi. Mặc dù đổi lại lúc đó là chả thèm quan tâm, nhưng thực sự đối phương sẽ yên tâm khi trong lòng dịu lại.

Và tôi chả hiểu sao, toàn bị mọi người xung quanh giận dỗi. Lơ đãng không nghe, giận, làm không đúng ý, giận, vô tâm vô tính giận... Có khi chả hiểu sao mình bị giận. Rồi tôi lại phải xuống nước làm lành bởi tôi không chịu được sự im lặng của giận dỗi. Mặc dù tôi có thể đi lại cười nói rộn ràng cả ngày hoặc cả ngày không có nhu cầu nói một câu, nhưng im lặng của giận nhau làm cái đầu bí đao của tôi căng như dây đàn. Nhiều lúc điên cũng muốn được hét lên tôi thèm được giận dỗi người khác, thèm được dỗ dành, thèm được yếu đuối...

Tôi ... Đọc thêm »

Views: 515 | Added by: phuocdat | Date: 16/01/2009 | Rating: 0.0/0 | Comments (0)

Sự tan vỡ của đôi trai tài gái sắc Kỳ Duyên - Trịnh Hội làm bao người phải nuối tiếc. Sau những râm ran tin đồn, họ đã lịch sự ra một bản thông báo chung rằng "chúng tôi đã chia tay trong êm thấm". Sau đớn đau, Kỳ Duyên đã tự rút ra cho mình những bài học quý giá về hôn nhân. Bài viết này của cô được đăng tải trên website cá nhân ngày 9/1.



“The greatest lesson I’ve ever learned is to love and be loved in return” (“Bài học quý giá nhất mà tôi đã học là biết yêu và được yêu”). Đó là câu cuối trong bái hát của Nat King Cole mà chúng tôi đã mượn để đọc trong ngày cưới cách đây bốn năm - một ngày thơ mộng thật tuyệt vời.

Kỳ Duyên - Trịnh Hội và đám cưới như mơ bên bờ biển.

Trên một bờ biển thần tiên, khi ánh nắng cuối cùng nhuộm đỏ rực những áng mây in trên nền trời tím, tôi đã nhìn sâu vào mắt anh để trao đổi lời thề “trọn kiếp bên nhau.” Quanh tôi tiếng sóng rì rào những nốt nhạc tình êm ái nhất. Trong giây phút thiêng liêng đó tôi hoàn toàn tin tưởng vào sự vĩnh cửu của tình yêu. Tại sao không? Tôi yêu anh. Anh yêu tôi. Như vậy là chúng ta đã học được bài học “quý giá nhất” rồi còn gì nữa?

Hôm nay sau khi ký đơn ly dị, tôi bước ra khỏi văn phòng luật sư và chợt nhớ tới câu hát xưa. Tôi bùi ngùi tự hỏi “mình đã thật sự học được gì?” Có lẽ điều đầu tiên tôi học được (và chắc không phải là điều “quý giá nhất”) là “love is not enough.” Có nghĩa là tình yêu một mình không đủ để đưa đến cuộc hôn nhân thành công. Thành công theo định nghĩa của tôi là mình sống hạnh phúc trong hôn nhân. Mình ở với người đó không phải vì bổn phận, con cái, tiền bạc, xã hội, gia đình, lễ giáo… nhưng vì người đó là nửa phần hồn của mình, là người bạn tri kỷ, là nơi để mình quay về và nương tựa. Một người hiểu mình sâu sắc để mình có thể trò chuyện, thủ thỉ, tâm sự, chia sẻ, cười đùa và nhất là cho mình cảm thấy mình được nâng niu, quý trọng và yêu thương.

Tôi biết nhiều cặp ở với nhau vì họ không có sự lựa chọn nào khác, hoặc có, nhưng họ không đủ can đảm để quyết định ra đi, họ vẫn sống với nhau - sống trong sự thầm lặng bất mãn triền miên. Như vậy là ăn gian. Không kể! Thành công trong hôn nhân là khi nào mình có tất cả sự lựa chọn và điều kiện, nhưng mình vẫn ở với người đó vì “Tôi quyết định chọn anh. Tôi yêu anh. Tôi không thể tưởng tượng có thể sống bên ai khác ngoài anh”.

Nhưng nếu hai người cùng yêu nhau, cùng là người tốt mà còn chưa đủ để đưa tới cuộc hôn nhân thành công thì thế nào mới đủ? Theo tôi, và đây là bài học thứ nhì (khá “quý giá”), là chúng ta cần thêm sự hiểu biết về tâm lý, vai trò vợ chồng và cách ứng xử trong quan hệ lứa đôi (tiếng Việt nói dài dòng vì tôi không biết dịch chính xác tiếng Anh gọi là “relationship skills”). Tại sao tôi nói như vậy? Vì tôi mới đọc xong cuốn sách mà tôi phải gọi là “Cửu Dương Chân Kinh” của tình yêu và hôn nhân, đó là cuốn “Men are from Mars, Women are from Venus” (“Đàn ông đến từ Mars, Đàn bà đến từ Venus”).
Cuốn sách này nói về tâm lý, sự khác biệt giữa đàn ông/đàn bà và ảnh hưởng của sự khác biệt đó trong hôn nhân. Càng đọc tôi càng thấy tôi với tất cả ngu ngơ lầm lẫn. Tôi bừng tỉnh “Ủa?... tôi làm vậy vì tôi yêu anh…tôi tưởng làm cho anh vui… té ra chỉ làm anh thêm bực mình?”. Không phải vì anh khó chịu nhưng vì tôi cho anh những thứ anh không cần còn những cái anh cần tôi không biết để cho. Ngược lại tôi thấy anh với tất cả những cố gắng. Không phải anh không yêu tôi, nhưng anh không biết yêu tôi như cách tôi muốn được yêu. À há! Thì ra là vậy! Nhưng có lẽ khám phá hay nhất mà tôi thấy được là tôi và anh đều bình thường như mọi cặp khác. Bao nhiêu trường hợp tương tự, bao nhiêu ngàn người đã trải qua y hệt những gì chúng tôi đã đi qua. Không phải vì họ không yêu nhau, không muốn có cuộc hôn nhân bền vững, nhưng vì họ không biết cách diễn đạt tình yêu để đối tượng có thể cảm nhận được. Họ, như anh và tôi, đều là những đứa trẻ mồ côi lạc loài đáng thương trong tình yêu. Hiểu được điều này giúp tôi trút đi gánh nặng của tâm hồn. Tôi không còn trách anh, và quan trọng hơn... tôi tha thứ cho tôi.

Thiết nghĩ nếu tôi nắm vững những bài học về tâm lý này trước khi bước vào hôn nhân thì có thể tôi tránh được những khúc gãy của cuộc đời hay ít ra cũng đi qua một cách nhẹ nhàng hơn. Nhưng làm sao tôi biết được? Có ai dạy tôi đâu? Có ai khuyên tôi nên học và nghiên cứu về vấn đề này đâu? Thường khi lấy nhau chúng ta chỉ được nghe những câu chúc phúc hoặc cùng lắm là những lời khuyên đại khái như “ráng giữ đạo vợ chồng” “thương yêu lo lắng cho nhau”, “tôn trọng nhau, nhường nhịn nhau”... Rồi! Biết như vậy là đủ rồi đó! Hãy đưa nhau đi đến cuối cuộc đời “dù cho mưa hay cho bão tố có kéo qua đây”... hèn chi tỷ lệ ly dị bây giờ hơn 50 phần trăm.
Tôi chợt nghĩ trong bất cứ ngành nghề gì như là thư ký, kỹ sư, bác sĩ hay những nghề phục vụ như cắt tóc, làm móng tay, nấu ăn... nói chung là mọi ngành, chúng ta đều cần học tập và được hướng dẫn nhưng có hai việc làm quan trọng nhất trong cuộc đời chúng ta là “nghề” làm vợ/chồng và “nghề” làm cha/mẹ thì chúng ta chẳng học hỏi gì cả. Chúng ta “làm đại” theo kiểu “trial and error” (“thí nghiệm và sửa sai”) được thì tốt... không được thì thôi! Chúng ta chỉ biết đổ lỗi cho duyên số, định mệnh và nếu thành công là nhờ sự may mắn. Như vậy thì buồn quá phải không? Vì hơn nửa dân số ở Mỹ thuộc thành phần kém may mắn. Và sau khi thất bại lần đầu chúng ta lại gói ghém tất cả những tư tưởng sai lầm vốn có sẵn cộng thêm những kinh nghiệm đau thương vừa trải qua để dồn vào cuộc tình mới. Vì vậy không ngạc nhiên khi thống kê cho thấy rằng tỷ lệ ly dị của những cuộc hôn nhân lần thứ hai lên tới 60 phần trăm. Có nghĩa là “chuyển từ bại thành xụi.” Nhưng dù vậy con người bao giờ cũng sống trong hy vọng vì trong số người đã ly dị rồi thì 85 phần trăm sẽ tái hôn. Như đại văn hào Samuel Johnson đã nói “Remarriage is the triumph of hope over experience” (“Tái hôn nhân là sự chiến thắng của hy vọng vượt trên kinh nghiệm”).

Còn về chức năng làm cha mẹ? Ai dạy cho ta cách dạy con? Ta có học hỏi, trao dồi, nghiên cứu không? Hay ta cứ lập đi lập lại và bắt chước cách thức của cha mẹ mình để lại? Ta có bao giờ dám tự hỏi cha me mình dạy có đúng không? Và cách dạy dỗ cũng như tư tưởng của thế hệ trước có còn thích hợp cho thế hệ sau không? Và nếu không đúng hoặc không còn thích hợp thì mình dạy con mình cái gì? Vì mình cũng chỉ biết bấy nhiêu đó thôi...

Đối với tôi bài học quý giá nhất là yêu không chưa đủ, mà tình yêu (tình vợ chồng, tình con cái) cần thêm sự hiểu biết và công phu rèn luyện, như bao việc làm khác, để được thành công. Ví dụ một cô ca sĩ yêu hát, yêu với tất cả con tim và sự đam mê cuồng nhiệt, nhưng nếu cô không học hát, không luyện thanh, không học nhạc lý, thì chắc chắn cô sẽ không thành một người ca sĩ nổi tiếng. Và rất may cho tôi là những sách vở, tài liệu, nghiên cứu về hôn nhân, tình yêu, cách làm cha mẹ... có đầy rẫy trên thị trường để tôi học hỏi.

Vì vậy lần sau (vẫn phải còn niềm tin chứ!) trước khi bước vào tình yêu tôi sẽ bước vào thư viện, bước vào tiệm sách, lướt trên internet... Tôi cần phải học hỏi thật nhiều, nhất là về giáo dục con cái. Trong vai trò làm vợ, tôi đã thất bại... hy vọng sẽ có cơ hội lần nữa. Nhưng trong vai trò làm mẹ tôi không thể thất bại vì tôi chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi.

Views: 605 | Added by: phuocdat | Date: 16/01/2009 | Rating: 0.0/0 | Comments (0)

Khung Đăng Nhập


Tìm Kiếm Trong Blog Website
Xem Blog Website Theo Ngày Tháng
«  Tháng 01 2009  »
CNHaiBaNămSáuBảy
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
Đánh Giá Website
Rate my site
Total of answers: 24
Liên Kết website:

- Tin Tức Tổng Hợp
Báo PC World VietNam
Báo Tuổi Trẻ Online
- - - Nhịp Sống Số
- - - Nhịp Sống Trẻ
Tin Tức nổi bật trong ngày

- Tin Thế Giới
Tin Tức Thế Giới

- Tin Xã Hội
Đối nội - Đối ngoại
Thời sự

- Tin Văn Hóa
Thời trang
Ẩm thực
Du lịch

- Tin Kinh Tế
Tài chính - Ngân hàng
Chứng khoán
Tuyển dụng - Việc làm
Thị trường
Lao động - Công đoàn

- Tin Khoa Học - Công Nghệ
CNTT - Viễn Thông
Khoa học - Tự nhiên
Thiết bị - Phần cứng

- Tin Thể Thao
Bóng đá
Quần vợt

- Tin Giải Trí
Âm nhạc - Phim
Sân khấu - Điện ảnh
Sách báo - Văn thơ

- Tin Pháp Luật
Hình sự
An ninh - Trật tự

- Tin Giáo Dục
Học bổng - Du học
Đào tạo - Thi cử

- Tin Sức Khỏe
Làm đẹp
Tình yêu giới tính

- Tin Ô Tô - Xe Máy
Tin Tức Ô Tô - Xe Máy

- Tin Nhà Đất
Đầu tư - Quy hoạch
Không gian - Kiến trúc

Tìm kiếm Tùy Chỉnh
Email:  PhuocDat@Gmail.com - PhuocDat129@Yahoo.com
Tell: 0937 632373 - 0938 968313 - 2024
Powered by uCoz