Thứ Năm, 05/12/2024, 08:24:21
Internet Starts
Chào mừng Guest | Điểm Tin Mới |
Gửi Tin Nhắn Trao Đổi
200
Trạng Thái Truy Cập Website

Số người đang online: 12
Khách Xem: 12
Thành Viên: 0
Main » 2009 » Tháng 01 » 09

 - Tôi đã học được rằng dù việc gì xảy ra đi nữa, hay ngày hôm nay có trở nên tồi tệ đến mức nào thì cuộc sống vẫn tiếp diễn và ngày hôm sau sẽ khá hơn.

 - Tôi đã học được rằng bạn có thể hiểu khá nhiều về một người khi nhìn cách họ ứng đối với 3 điều sau đây: một ngày mưa bão, bị mất hành lý và loay hoay với dây đèn giáng sinh bị rối nùi.

 - Tôi đã học được rằng cho dù mối quan hệ của bạn với cha mẹ mình như thế nào thì bạn sẽ nhớ họ thật nhiều khi họ đi khỏi cuộc đời bạn.

 - Tôi đã học được rằng kiếm sống thì không giống như sống một cuộc sống thật sự

 - Tôi đã học được rằng cuộc sống đôi khi dành cho bạn cơ hội thêm một lần nữa

 - Tôi đã học được rằng bạn không cần đi qua cuộc sống với hai tay khư khư nắm giữ, bạn phải có thể ném bỏ lại gì đó nếu cần phải làm như vậy

 - Tôi đã học được rằng khi nào mà tôi quyết định việc gì đó với một tấm lòng rộng mở thì đó sẽ là quyết định đúng.

 - Tôi đã học được rằng tôi có thể đau đớn nhưng tôi không cần phải là người đau khổ

 - Tôi đã học được rằng mỗi ngày bạn cần mở lòng ra và chạm được đến ai đó. Ai ai cũng cần một cái ôm ấm áp hay chỉ là một cái choàng vai bạn bè

 - Tôi đã học được rằng tôi còn nhiều lắm điều phải học.

 - Tôi đã học được rằng người ta sẽ quên hết những gì bạn nói, những gì bạn làm nhưng họ sẽ không quên những cảm giác mà bạn đã mang đến cho họ".

Views: 530 | Added by: phuocdat | Date: 09/01/2009 | Rating: 0.0/0 | Comments (0)

... Khi tôi đến, các y tá nói với tôi rằng người đàn ông đó đã ngừng thở và tim cũng ngừng đập. “Chuẩn bị sốc điện” - Tôi bình tĩnh hướng dẫn. “Cứu người là nhiệm vụ của chúng ta. Chúng ta không thể mất bình tĩnh được”...
Nhưng khi nhìn thấy người nằm trên bàn phẫu thuật, tôi đã mất bình tĩnh. Đó là bạn trai của tôi.

 

“Không!” - Tôi đứng như trời trồng. “Không!” - Tôi chộp ngay lấy cái sốc điện và sốc liên tục. Thân thể anh nẩy lên nẩy xuống vì những cú sốc. Các y tá đi tìm một bác sĩ khác, họ bảo ông ấy tôi bị điên.

 

Tôi cũng không thể biết lúc đó tôi có điên không nữa. Tôi chỉ muốn cứu người yêu mình cho dù chúng tôi có hay cãi nhau đi nữa, cho dù anh ấy chưa bao giờ bày tỏ tình yêu với tôi, tôi vẫn muốn cứu anh. Anh ấy vẫn nợ tôi một tấm thiếp mà. Anh không thể chết.

 

Tôi ném ngay cái máy sốc điện đi và bắt đầu ấn liên tục vào tim anh với tất cả sức mạnh, hy vọng tôi sẽ cứu sống anh, nhưng anh vẫn không hề tỉnh lại. Anh thậm chí còn không nói việc đó làm đau anh. Anh chỉ nằm đó, đôi mắt khép lại, trừng phạt tôi bằng cách im lặng.

 

Bác sĩ Giang tức giận đẩy tôi ra. Lúc đó tôi không thể nhận thức rõ ràng về bất cứ điều gì nữa. Tôi khóc. Tôi thét lên. Tôi rên lên cho đến khi tôi không thể khóc thành tiếng được nữa.

 

“Đã quá muộn rồi bác sĩ Tâm ạ. Tôi rất xin lỗi” - Bác sĩ Giang vỗ nhẹ vào vai tôi. Họ biết nhau và họ đã cùng ăn tối một lần. Tôi đã giới thiệu họ với nhau.

 

- “Anh ấy không thể chết” - Tôi lắc lắc đầu. “Anh ấy không thể chết được!”.

 

“Bác sĩ Tâm, hãy bình tĩnh”. Bác sĩ Giang đập vào vai tôi. “Tôi hiểu những gì cô đang phải trải qua, nhưng cô là một bác sĩ”.

 

Tôi là một bác sĩ, nhưng tôi không phải là người sắt đá. Làm sao bác sĩ Giang có thể hiểu được cảm giác của tôi cơ chứ. Tôi đã yêu anh bao nhiêu năm. Nó đã trở thành một thói quen. Tôi có thể vứt bỏ thói quen đó bằng cách nào đây? Hơn nữa anh ấy vẫn còn nợ tôi một tấm thiếp cơ mà. “Tôi muốn anh ấy sống! Tôi muốn anh ấy sống!”. Tôi lại chạy đến chỗ anh và đập liên tục vào thân thể anh.

 

“Hãy đưa cô ấy đi!” - Hôm đó, tôi đã mất hết kiểm soát và trình độ chuyên môn của mình. Và việc đó xảy ra đúng vào ngày Valentine.

 

Sau đó, tôi hỏi các đồng nghiệp của anh vì sao ngày hôm đó anh lại nghỉ làm sớm vậy.

 

Họ nói rằng tôi tắt máy, anh ấy đã cố gắng gọi cho tôi rất nhiều lần nhưng không thể liên lạc được. Vì lo lắng, anh lái xe đến bệnh viện để tìm tôi và đã đâm vào một chiếc xe tải lớn trên đường…

 

Như con mèo bị bỏ rơi, thậm chí tôi không thể khóc được nữa. Sau khi anh ấy chết, tôi không thể khóc nữa kể cả khi xem hay chứng kiến câu chuyện cảm động, làm người ta phải rơi lệ như thế nào. Nó không hề ảnh hưởng gì đến tôi cả.

 

Giờ tôi chỉ còn sống với một con mèo và một chiếc máy vi tính rất ít khi sử dụng. Bước qua con mèo, tôi bật máy tính lên. Thậm chí tôi biết rằng sẽ chẳng ai gửi thư cho tôi, tôi vẫn hy vọng một ai đó sẽ nhớ đến tôi nhân ngày này.

 

Tôi có… 100 thư. Ai mà chịu đựng được sự buồn chán mà gửi cho tôi những 100 bức thư như vậy? Tôi định xóa luôn tất cả khi tôi nhận thêm một thư nữa. Bức thư nói rằng: “Vì sự cố mạng chúng tôi không thể gửi những bức thư này cho đến hôm nay. Chúng tôi xin lỗi về sự cố đó”. Người gửi là ISP của tôi.

 

Tôi nhìn bức thư đầu tiên. Ngày gửi là ngày Valentine năm ngoái. Tim tôi bắt đầu đập mạnh. Phải chăng anh ấy đã gửi những thư này?

 

Tay run run, tôi mở thư ra. Bất ngờ xuất hiện đầu tiên là một bông hồng đỏ thắm rực rỡ với những chiếc lá màu xanh. Sau đó là một giai điệu tuyệt hay, bắt đầu bài “Only love”. Tôi không thể tin vào nó nữa. Bông hồng rất đẹp và bản nhạc cũng rất mơ màng. Tôi đang lâng lâng tưởng tượng. Cảm động nhất là những từ ở bên dưới bông hồng bởi những từ đó giống như một bài thơ hay vậy.

 

 “Tâm

 

Đó là tên của tôi.

 

Biết em bao nhiêu năm như vậy mà anh chưa hề tặng em một bông hoa nào. Hôm nay anh gửi tặng em bông hồng này.

 

Nó thật là đẹp.

 

 Anh biết chúng ta luôn tranh luận. Chúng ta không bao giờ thực sự mở trái tim của mình và nói cho nhau biết tình cảm của chúng ta. Đúng vậy, đó tất cả là lỗi của anh, bởi vì chúng ta ở quá xa nhau.

 

Anh biết anh luôn luôn làm em giận bởi những lời nói của mình

 

Nhưng hôm nay anh muốn nói với em rằng: Anh xin lỗi, anh rất yêu em.

 

Tôi đã chờ đợi những từ đó biết bao nhiêu năm.

 

Và anh muốn thông báo cho em một tin vui. Cuối cùng anh đã tiết kiệm đủ tiền.

 

Anh đã có đủ tiền. Tại sao anh lại cần nhiều tiền như vậy?

 

Do vậy mà, chúng ta hãy lấy nhau đi! Anh không dám cầu hôn với em bởi vì anh không tin anh có thể mang lại cho em một cuộc sống tốt đẹp mà em đáng được hưởng. Nhưng bây giờ anh đã có đủ tiền, anh không thể chờ đợi thêm một chút nào nữa.

 

Ai sẽ muốn lấy anh chứ? Đồ ngốc! - Tôi khóc.

 

... Đọc thêm »

Views: 530 | Added by: phuocdat | Date: 09/01/2009 | Rating: 0.0/0 | Comments (0)

Khung Đăng Nhập


Tìm Kiếm Trong Blog Website
Xem Blog Website Theo Ngày Tháng
«  Tháng 01 2009  »
CNHaiBaNămSáuBảy
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
Đánh Giá Website
Rate my site
Total of answers: 24
Liên Kết website:

- Tin Tức Tổng Hợp
Báo PC World VietNam
Báo Tuổi Trẻ Online
- - - Nhịp Sống Số
- - - Nhịp Sống Trẻ
Tin Tức nổi bật trong ngày

- Tin Thế Giới
Tin Tức Thế Giới

- Tin Xã Hội
Đối nội - Đối ngoại
Thời sự

- Tin Văn Hóa
Thời trang
Ẩm thực
Du lịch

- Tin Kinh Tế
Tài chính - Ngân hàng
Chứng khoán
Tuyển dụng - Việc làm
Thị trường
Lao động - Công đoàn

- Tin Khoa Học - Công Nghệ
CNTT - Viễn Thông
Khoa học - Tự nhiên
Thiết bị - Phần cứng

- Tin Thể Thao
Bóng đá
Quần vợt

- Tin Giải Trí
Âm nhạc - Phim
Sân khấu - Điện ảnh
Sách báo - Văn thơ

- Tin Pháp Luật
Hình sự
An ninh - Trật tự

- Tin Giáo Dục
Học bổng - Du học
Đào tạo - Thi cử

- Tin Sức Khỏe
Làm đẹp
Tình yêu giới tính

- Tin Ô Tô - Xe Máy
Tin Tức Ô Tô - Xe Máy

- Tin Nhà Đất
Đầu tư - Quy hoạch
Không gian - Kiến trúc

Tìm kiếm Tùy Chỉnh
Email:  PhuocDat@Gmail.com - PhuocDat129@Yahoo.com
Tell: 0937 632373 - 0938 968313 - 2024
Powered by uCoz