Trạng Thái Truy Cập Website |
|
|
Số người đang online: 1 Khách Xem: 1 Thành Viên: 0 | |
|
« 1 2 ... 12 13 14 15 16 17 18 »
Cô bạn học phổ thông nhắn tin:
"Không ngờ cậu cũng thuộc hạng đàn ông hờ hững vậy, vào blog vợ mà xem
kìa". Sao, vợ mình mà cũng "chơi" blog? Ngạc nhiên quá. Tưởng đó chỉ là
trò dành cho mấy cô cậu học sinh, sinh viên, nhiều thời gian rảnh, muốn
kết giao bạn bè, chứ vợ mình chồng con đề huề, việc cơ quan, việc nhà
bận ngập đầu, lấy đâu thời gian tham gia? Mà cô ấy thì có chuyện gì để
nói chứ?
Anh bắt đầu biết đến trang blog
của em từ hôm đó. Nhân vật trên blog thật khác với người mà anh đã
chung sống gần hai năm qua. Một người phụ nữ có tâm hồn đa cảm, rất
nhiều nỗi niềm riêng. Cuộc hôn nhân của mình đang có bệnh mà mình chẳng
biết làm gì ngoài thở dài lo lắng. Hai năm sau ngày cưới, mọi thứ khác
đến vậy sao?
Anh đỏ mặt, có phải cuộc hôn
nhân em đang nói tới là của chúng mình? Cuộc hôn nhân của mình có gì
đáng báo động đâu nhỉ. Em và anh vẫn hòa thuận, mọi thứ vẫn êm ả trôi
đi, tự do cá nhân được tôn trọng. Nói có bệnh nghĩa là sao? Chẳng lẽ em
vẫn chưa thỏa mãn với cuộc sống hiện tại? Tưởng lúc đang yêu các cô gái
mới hay mè nheo sinh sự, chứ có gia đình rồi người vợ cũng lắm chuyện
vậy sao? Anh thật không thể hiểu.
Những chiều đi làm về em vẫn vui
vẻ với nhiệm vụ của một người nội trợ, hỏi chuyện anh trong bữa cơm. Em
chẳng có biểu hiện gì là một người vợ chất chứa nỗi cô đơn như tâm sự
của nhân vật được giãi bày trên blog. Hay trong em có hai con người;
giả lả vui cười bên ngoài và sâu sắc bên trong? Vậy, sự vui vẻ hàng
ngày của em là đóng kịch sao? Em sống bên anh không thấy sung sướng,
không thấy hạnh phúc nhưng vẫn vờ như thế cho anh hãnh diện? Nếu vậy,
em đã làm anh tổn thương.
|
Ảnh minh họa |
Ngày nào cũng vậy, ngồi bên mâm cơm nhưng đầu óc anh
để tận đâu đâu. Món ăn ngon dở thế nào cũng chẳng khen hay chê một lời.
Mình buồn, vui, mệt mỏi thế nào anh cũng chẳng để ý. "Cuối tuần này
mình đi xem phim nhé?" lần hỏi gần đây nhất là đã hơn một năm rồi. Có
phải người phụ nữ nào sau khi lấy chồng cũng đều bị bỏ rơi như thế này
không? Nếu vậy, người ta lập gia đình để làm gì nhỉ?... Trời ơi, sao
phụ nữ rắc rối và thích quan trọng hóa mọi chuyện lên vậy?
Phản ứng ban đầu trong anh là
như vậy. Nhưng càng đọc tiếp và ngẫm nghĩ, anh càng bất ngờ và lúng
túng. Có khi đọc xong một đoạn anh phải ngưng lại, đứng dậy, đi ra
ngoài hít thở không khí. Những lời em viết đè nặng trái tim anh. Biết
rằng em nói ra chỉ muốn giải tỏa tâm lý sau những giờ bận bịu, chứ
không có ý gì chê trách, lên án chồng, nhưng anh thấy sao mình thật vô
tâm, suốt một thời gian dài đã tự tách mình ra khỏi đời sống tinh thần
của vợ.
Cảm ơn câu chuyện trên trang blog, nhờ đó anh mới có cơ hội để hiểu hơn về em, người vợ rất đỗi dịu hiền của anh.
|
- Anh ạ, hay là mình chia tay? - I am tired with our story, I have
no feelings at all, empty heart... (Em cảm thấy mệt mỏi vì chuyện của
chúng ta. Em chẳng còn cảm xúc gì lúc này cả, trống rỗng...) - Em à, hay là mình chia tay. Anh buông tay nhé... - Ừm, tự nhiên tình yêu chết...
- Vì ở xa nhau quá... - Người ta yêu nhau không hiểu tại sao, chia tay cũng vậy thôi mà. - Chia tay cũng chỉ vì yêu thôi mà. Chia tay cũng là yêu... Đâu cần phải giải thích hay có lý do gì để được gọi là một sự chia tay hợp lý. Người
ta chia tay nhau bởi khoảng cách về không gian thì xa, khoảng cách về
thời gian chờ đợi lại càng xa. Những mông lung không thể nào chia sẻ,
không thể cùng nhau gánh vác. Khi người ta chỉ trò chuyện được cùng nhau bằng
email, điện thoại, YM... người ta không thể gặp nhau, cầm tay, lắng
nghe giọng nói, nhìn điệu bộ... không được hờn dỗi, không được cười
đùa... không thể giúp đỡ, lau cho nhau nước mắt, không chăm sóc lúc ốm
đau... không chia sẻ buồn vui... Người ta chia tay nhau bởi sau những dòng email
khô khốc không thấy hiển hiện được niềm yêu, sự đam mê, gắn bó, những
quan tâm và lo lắng cho nhau. Không có anh, em vẫn sống, vẫn mạnh khỏe,
vẫn làm việc, vẫn đi chơi, vẫn đi ăn ốc, vẫn tụ tập cười đùa và la hét
như một cái còi. Anh cũng vậy. Nghĩa là chúng ta không cần có nhau... Sau khi chia tay, cần thì không cần nhưng người ta
lại thiếu. thấy hụt hẫng. Thấy con tim biết nhói đau. Biết nhớ và hoài
niệm. Biết thở dài khi nhìn ai đó tay trong tay, vai kề vai. Biết lạnh
và biết cô đơn. Tự nhiên không còn một điều gì thân thuộc, quen thuộc.
Phải dứt bỏ. Từ bỏ một công việc đã khó, nơi có những con người từng
thân thiết, với một môi trường từng gắn bó, huống hồ là bỏ một người
từng là người yêu, là người đầu tiên mình nghĩ đến trong ngày sau khi
thức giấc và người cuối cùng mình nghĩ đến trước khi đi ngủ... - Uh, tao định đi thật đấy. - Điên à, đi sang đấy làm thì bao giờ mới lấy được chồng. - Thì ở nhà cũng có lấy được chồng đâu... - Uh thì đi vậy.Tuổi trẻ đồng nghĩa với phải làm việc, nhỉ? Tuổi trẻ có nghĩa là làm việc? Những câu đối thoại
đầy ám ảnh. Con người lẽ ra có tính hướng thiện, như cái cây cũng cần
hướng sáng... Nhưng không chỉ có bản năng mà còn lý trí và những toan
tính thiệt hơn, chấp nhân và không chấp nhận. Đã bước chân ra đi dù là lưu luyến... nhưng vẫn phải
bước mà đi. Bởi vì đấy là sự lựa chọn. Không có đúng, không có sai..Và
có lẽ chỉ một tuần sau là họ đã quên nhau... Trách làm sao được khi
bỗng nhiên người ta biết lạnh lùng và xa lạ. yêu đã khó, gìn giữ lại
khó hơn... Níu kéo lại càng không được. Bạn cần cài Flash Player để xem được Clip này. Ca Khúc Now and Then...
Tuy nhiên, hãy nói tạm biệt nhau một cách đàng hoàng,
đừng trốn tránh... Giận hờn, oán trách, đổ lỗi, biện minh hay tìm kiếm
đồng minh, so đo hơn thiệt đều là cách hèn nhát trong tình yêu cả. Cứ điều tốt mà làm, việc tốt mà nghĩ... Có thiệt thòi
thì cũng đổi lại bằng sự thanh thản. Chia tay theo cái cách của những
người đã yêu nhau. "Người ta thường cố sống để không là hạt cát biến mất
trên mỗi bước chân qua, mà là để in dấu ấn vào trái tim người khác".
Một lần chia tay là một lần thất bại... Đôi khi người ta cần một điều
đơn giản "sự có mặt..." Nếu không, yêu thì cũng có lúc chia tay...
|
Bạn! Ta đã nhận diện và thấy rõ nỗi buồn, lo và cả
những ân hận của bạn về những việc bạn đã và đang trải qua. Ta cảm được
và đang cầu nguyện cho bạn! Rồi sẽ bình yên, ta chắc như thế vì ta biết
bạn đã nhận diện ra nỗi khổ, niềm đau của chính mình…
Bạn, yêu một người là khi…? Là khi ta cảm thấy hạnh
phúc vì người ấy hạnh phúc, lúc ấy ta sẽ ủng hộ người ấy đi trọn con
đường mà người ấy chọn - ta tâm niệm như thế!
Yêu một ai đó không phải cứ đơn thuần là yêu, dành
tình cảm, mong muốn người ta đáp lại tình cảm của mình mà ta còn phải
biết nghĩ cho họ. Họ đang ở một vai trò, đang có một vị trí mà có đôi
khi mến, thương, yêu họ là ta phải vun vén cho họ được vững vàng, tránh
gần gũi để họ không phải khó xử hoặc “ngã gục” giữa đường…
Yêu, không phải chỉ đơn thuần là cho và nhận mà còn có
cả những hi sinh (nghe có vẻ lớn lao nhưng thực tế là chịu đựng và chấp
nhận những sự thật mà ta biết là không thể và không nên thay đổi nó).
Người yêu của ta đang đi trên con đường đẹp, thánh thiện thì ta hãy cổ
súy cho họ đi trọn vẹn con đường ấy, bởi ta biết đó là con đường mà
người ta thương hạnh phúc nhất…
Ừ, nói thì dễ, làm mới khó! Ta biết, nhưng ta tin nếu bạn yêu chân thành người ấy thì bạn sẽ làm được…
Mà cũng đâu có gì xa xôi phải không bạn, họ chỉ là
không thể sóng sánh bên bạn như những-người-bình-thường khác chứ họ vẫn
còn đó cho bạn bởi con đường họ đang đi, tìm cầu luôn có lối dành cho
bạn. Rồi bạn và họ cũng sẽ gặp nhau ở biển lớn - đó là tình thương yêu!
Bạn có cảm nhận được ngày ấy không nhỉ?
Bạn, ta hi vọng rồi thời gian sẽ chữa trị vết thương
của bạn được lành lặn. Chính bạn cũng có năng lượng chữa trị cho chính
mình - rất tốt, hãy vận dụng năng lượng ấy, quán chiếu trong nhiều
chiều, đặt mình ở vị trí của họ để nhìn cho đúng. Để chi? Để từ đó ta
có cách hành xử đúng, không gây tổn thương và không tạo ra những điều
xấu cho ta và người ta thương…
Rồi sẽ bình yên, rồi những hiểu lầm sẽ được nhận diện
và hóa giải nếu chúng ta chịu ngồi lại với nhau và chịu suy nghĩ thật
kỹ con đường mình đã đi, đã trải qua cũng như những ảo mộng của chính
mình. Ta tin thế bạn ạ!
Rất tình cờ em đọc “Rồi sẽ bình yên”.
Em bất ngờ, bất ngờ ngay từ lời đề từ, từ những câu chữ làm em cảm giác
bài viết này dành cho mình. Em đã suy nghĩ nhiều. Em cảm giác như mình
có lỗi lắm. Em không muốn ai phải dằn vặt, đau khổ về mình.
Có chăng chỉ là sự dằn vặt của riêng em mà thôi!
Yêu là cho và nhận. Đúng vậy!
Yêu là mong muốn cho người mình yêu được hạnh phúc!
Cả em và anh đều biết như vậy. Em thầm cảm ơn vì những
gì mà em đã được nhận, nhận từ người đầu tiên em yêu, nhận từ những mối
tình vu vơ, và nhận từ anh. Em cũng vậy, vẫn hằng ngày nguyện cầu cho
mọi người được bình yên. Và câu đầu tiên mỗi ngày, cũng như kết thúc
cho mọi ngày của em sẽ là “một ngày bình yên nhé!”, hay “đêm an lành”.
Có lẽ cuộc sống đã làm ta quá nghĩ suy nên con người ta trở nên nhạy
cảm hơn? Hay nhạy cảm đã là bản năng trời phú? Có lẽ cả hai, phải không
anh?
Nhạy cảm đến mức ở một nơi xa xôi, mình vẫn cảm nhận
được người mình yêu thương đang hạnh phúc hay bất hạnh, bình an hay bất
an, vô vị hay ý nghĩa, nhàm chán hay háo hức với những gì đang diễn ra
trong cuộc sống! Đôi lúc em vui vì mình có những cảm nhận thật tinh tế,
song cũng có những lúc nó lại làm em phải suy nghĩ nhiều, rất nhiều…
Chỉ là sự vô tình để đọc thì sao em phải bận tâm?
Nhưng không, em hiểu anh đang viết về em, viết cho chính em! Viết bằng
tất cả sự lo lắng và nguyện cầu của anh dành cho em! Bằng một tình yêu
thầm lặng!
Người ta nói: “Tu trăm năm mới có duyên ngồi cùng
thuyền”. Em và anh được gặp gỡ là đã rất có duyên. Em trân trọng tình
bạn đó và rất quý mến anh, và có khi còn hơn cả một tình bạn. Nhưng
cuộc đời có nhiều ngã rẽ và dường như mỗi người sinh ra đã có số phận
cả rồi, đúng không anh? Tuy đôi lúc không bằng lòng, tuy đôi lúc hụt
hẫng, phiền muộn với những gì mình đang gánh chịu nhưng chẳng thể nào
thay đổi.
Em chấp nhận tất cả, như số phận đã an bài! Em nghĩ
những gì mình chưa có hoặc chưa đạt được mình sẽ mơ ước, muốn cầm, muốn
nắm, muốn giữ lấy. Nhưng không nên vì thế mà đánh mất mọi thứ mình đang
có, dù cái đang có chưa phải là trọn vẹn như mình mong ước! Em cảm ơn
vì mình có một tổ ấm để trở về sau mỗi ngày làm việc mệt nhọc, có tiếng
bi bô trẻ thơ, dù tổ ấm ấy có thể chưa thật sự “ấm”.
Và em sẽ không chờ đợi nhiều nữa, không mong đợi nhiều
nữa để đỡ khỏi thất vọng. Nói ra điều này em sẽ không mang tiếng là giả
tạo, vì em thừa nhận điều đó với anh, chỉ với riêng anh! Nhưng anh ạ,
cuộc sống đâu phải cứ muốn là được, cứ cần là có?
Em chỉ mong chúng ta đều bình yên. Bình yên từ trong
suy nghĩ và trong cách nghĩ, bình yên từ trong cái tâm của mỗi người.
Có cách nào tốt hơn việc mình suy nghĩ đơn giản hơn, cho và nhận đều
nhẹ nhàng. Dù em biết điều đó là rất khó, khó cho cả hai ta. Em hiểu
điều đó chứ!
Chúng ta sẽ là những người bạn, là anh em, anh nhé! Một tình cảm thật sự và thoải mái. Bình yên và thật sự bình yên.
|
Họ là những người thân yêu của tôi, họ từng có cuộc sống hạnh phúc. Tôi
rất mực quý trọng và luôn cầu mong họ được mãi hạnh phúc như vậy. Dù
cuộc sống đôi khi không như mong đợi, không đi vào một quỹ đạo định
sẵn, nhưng tôi tin bằng trái tim ấm nóng, bằng tất cả sự bao dung, dịu
dàng của người phụ nữ, người giữ lửa gia đình, họ sẽ lại tìm thấy hạnh
phúc.
Hạnh phúc trước hết cho chính bản thân họ, cho gia
đình, cho chồng con họ. Hạnh phúc chẳng ở đâu xa, hạnh phúc được tìm
thấy trên lối đi ngay dưới chân mình!
Chuyện thứ nhất:
Anh chị yêu nhau và kết hôn sau 4 năm, trải qua biết
bao giận hờn như bao đôi tình nhân khác. Chị gặp khá nhiều cản trở từ
các chị gái, nhưng lại được sự ủng hộ của bố mẹ và số đông bạn bè. Điều
đó chẳng làm chị lung lay và đến với anh bằng tình yêu chân thành. Hạnh
phúc nhân lên gấp bội khi cu Bo ra đời, một cậu bé kháu khỉnh, đẹp trai
như tranh vẽ. Cuộc sống cứ thế cho đến khi anh gặp trục trặc trong công
việc, công ty điều anh ra công tác tận miền Trung, đôi tháng mới về
thăm vợ con một lần. Càng xa nhau, tình yêu của anh chị càng thắm
thiết, lấp đầy thời gian là công việc và sự nhớ nhung. Chị vất vả chăm
con một mình, cùng chung vai với anh trang trải nợ nần.
Sau gần 3 năm, anh trở về làm việc gần nhà, gần gia
đình, gần vợ con, gia đình đoàn tụ. Hai năm sau, một cu cậu kháu khỉnh
ra đời trong niềm vui hân hoan của anh chị. Công việc ổn định, gia đình
hạnh phúc, anh chị xây được một ngôi nhà khá khang trang.
Anh là một người chồng chu đáo, yêu thương vợ con hết
mực, chịu khó sắm sửa và chăm lo cho gia đình, không cờ bạc, rượu chè,
thuốc lá, lại càng không đàn bà lăng nhăng, một mẫu đàn ông lý tưởng.
Chị là một người mẹ hết lòng vì con, xinh xắn, chắc chắn xung quanh cũng có vài người quan tâm, dù biết chị đã có gia đình.
Mâu thuẫn giữa anh chị đơn giản chỉ là anh mong muốn
chị dành thời gian nhiều hơn cho gia đình, sau những bữa tiệc tiếp
khách là về nhà ngay với con, không tham gia tăng hai hát hò, biết từ
chối những cuộc hẹn bàn bè lâu lắm không gặp. Công việc dần cuốn chị xa
rời anh, ít quan tâm đến anh hơn, anh cảm thấy buồn, góp ý nhiều lần mà
không thay đổi, rồi giận hờn, rồi tự ái, và hôn nhân đứng trước bờ vực
đổ vỡ vì những lý do hết sức vớ vẩn!
Chuyện thứ hai:
Không phải là tình đầu, mỗi người trong họ từng có
những mối tình sâu đậm, họ đến với nhau như duyên số đã định. Vượt thời
gian, vượt không gian và vượt khoảng cách địa lý, họ đến với nhau bằng
tình yêu.
Họ là một gia đình hạnh phúc với hai đứa trẻ xinh
xắn, dễ thương, một trai một gái. Anh là một người chồng của gia đình,
yêu vợ con, cũng là một mẫu đàn ông lý tưởng, hào hoa, không cờ bạc,
không nghiện ngập, không thuốc lá. Thời trẻ anh từng là một tay "đào
hoa" có tiếng, nhưng khi có gia đình rồi anh toàn tâm toàn ý với gia
đình nhỏ của mình.
Chị xinh xắn, xông xáo, thích hoạt động xã hội.
Anh cần một người vợ của gia đình, chăm lo cho con cái bên cạnh công việc xã hội.
Mâu thuẫn gia đình cũng nảy sinh từ những khác biệt
trong suy nghĩ, tư duy và hành động. Lâu dần thành ra không có tiếng
nói chung giữa anh và chị. Lòng tự ái, tính sĩ diện đã bào mòn tình yêu
của họ. Hôn nhân đang rạn nứt và cũng đứng trước bờ vực vì những lý do
hết sức vớ vẩn!
Chuyện thứ 3:
Anh chị cũng là một gia đình hạnh phúc với hai đứa
con xinh xắn, một trai một gái. Cơ ngơi khang trang mà nhiều người mơ
ước. Cuộc sống đôi khi thật bất công vì chẳng cho ai toàn vẹn cái gì.
Cuộc sống của anh chị cứ êm ả trôi thế thì hạnh phúc biết bao. Căn bệnh
tiểu đường tuýp III đã đem anh đi xa chị và hai con mãi mãi.
Chị gần như kiệt quệ trước mất mát quá lớn lao. Nhìn
hai con không có cha bên cạnh đang lớn lên từng ngày lòng chị như thắt
lại. Chị nhớ anh quay quắt, chị thèm cảnh gia đình nhà đối diện đầm ấm
tíu tít khi mấy cha con đùa giỡn với nhau mà như vô tình xát muối vào
tim chị.
Nhà hàng xóm bên cạnh hai vợ chồng to tiếng cũng làm
chị chạnh lòng, chị nhớ anh, các con chị nhớ cha, mơ ước lớn nhất của
chị là hai con có cha bên cạnh, chị có người đàn ông bên cạnh làm chỗ
dựa tinh thần.
Chị muốn nói với nhà bên cạnh rằng một gia đình đầy
đủ, sum vầy bây giờ là niềm mơ ước của chị, hãy trân trọng những gì
mình có, điều giản dị thôi nhưng là niềm mơ ước vượt xa mong đợi của
người khác. Chị mong họ lại vui vẻ, đem lại niềm vui cho nhau mỗi ngày.
Giá như anh còn sống...
Và chuyện của tôi:
Từ những câu chuyện quanh mình, tôi nghĩ hãy biết
nhìn ngắm cuộc sống xung quanh để điều chỉnh cuộc sống của mình tốt
hơn. Người phụ nữ trong gia đình bao giờ cũng là người giữ lửa, người
cầm cương, là người phải biết hy sinh mình một chút, chịu thiệt thòi
một chút, bao dung một chút, vị tha một chút, nhẫn nhịn một chút... Tất
cả chỉ là một chút thôi, nhưng cộng lại sẽ thành rất nhiều chút mà thổi
cả một ngọn lửa gia đình yên ấm, cho con cái được sống trong tình yêu
thương của cả cha và mẹ.
Người đàn ông nào cũng vậy thôi, cũng là những đứa
trẻ to xác, và rất cần có một hậu phương vững chắc, chẳng thứ gì có thể
đánh đổi và hút họ ra khỏi tổ ấm khi đó là một tổ ấm thực sự ấm. "Gái
có công thì chồng chẳng phụ", tôi luôn luôn tâm niệm như thế để giữ cho
mình một mái ấm, cho các con tôi phát triển tâm sinh lý như bao đứa trẻ
bình thường khi được sống trong tình yêu thương của bố và mẹ.
Vợ chồng tôi cũng có những hờn giận, tranh cãi, nhưng
cuối cùng vẫn là những đóng góp chân thành để giúp nhau sửa đổi tốt
hơn. Ông xã tôi vô tư, cả nể, ham vui, ít khi từ chối bạn bè, có lẽ vì
đã quá tin tưởng vào vợ, mọi tranh cãi đều xuất phát từ sự vô tư đến vô
tâm của gã. Có lẽ tôi phải bớt quán xuyến một chút, bớt đảm đang một
chút, ngu ngơ hơn một chút... một chút thôi nhưng sẽ đem lại sự thoải
mái và quân bằng hơn trong cuộc sống chăng?
Gia đình đối với tôi vẫn là hai từ thiêng liêng để
mãi cảm thấy vương vấn bước chân ra đi, ấm áp trái tim quay về. Cứ như
thế, tôi cặm cụi nhặt nhạnh từng mảnh vụn hạnh phúc nho nhỏ mỗi ngày,
gom góp, nâng niu, cất giữ, để rồi một ngày kia tôi sẽ có cả một gia
tài kếch xù niềm vui, hai con trai quấn quít mẹ như sam, líu lo kể
chuyện, biết giúp đỡ mẹ, chồng tôi yên tâm đi làm, gã tự hào kể với bạn
bè, khoe vợ với một ánh mắt biết kể chuyện. (Chưa bao giờ tôi được nghe
từ gã, mà luôn luôn từ những người bạn và từ đồng nghiệp của gã kể
lại). Đó đã là hạnh phúc của tôi rồi đấy!
Hình ảnh có chữ "Tổ ấm Gia đình" ở trên là "tác phẩm"
của tôi trong phòng ngủ, mỗi khi tắt đèn ne-on là ánh sáng dạ quang
sáng rực lên dòng chữ ấy, đó là món quà bất ngờ tôi dành tặng chồng
nhân dịp 5 năm ngày cưới. Nó nhắc nhở vợ chồng tôi mỗi ngày.
Chúng tôi luôn mỉm cười mỗi khi "tắt đèn" vì dòng chữ ấy sáng rực lên trước khi chúng tôi chìm vào giấc ngủ.
Tôi vẫn không ngừng nghĩ ra những món quà độc đáo,
giản dị và ý nghĩa để tạo bất ngờ và đem đến những ngạc nhiên thú vị
cho ông xã tôi. "Hehe... vợ nhiều "show" quá!" - Gã mỉm cười thốt lên một câu như thế và chỉ vào trán tôi!
|
Hôm nay mình có ghé qua blog của một người bạn (4x4) và thấy anh ý viết
một bài rất hài hước và đúng một nửa về cuộc sống sau khi thoát khỏi
cái lồng của "bố mẹ", nghĩa là, "chui vào một cái lồng khác" (em
cheryl, mình mượn tí). Mình đã xin phép tác giả mang nó về blog cho mọi
người cùng đọc, cho nó vui ý mà.
Một người sợ lấy chồng tâm sự:
"Lấy chồng là một bước ngoặt
trong cuộc đời người con gái. Chẳng cần dài dòng ai cũng biết, bước
ngoặt là bước khiến cho một người đang chuyển động theo hướng này đột
ngột đổi sang hướng khác có khi theo chiều ngược lại. Lấy chồng cũng
thế. Nó làm thay đổi vị thế của bạn một cách sâu sắc.
Này nhé, anh chàng mà hôm qua
bạn còn gọi là người yêu cách đây 24 giờ còn sẵn lòng chống chân xe máy
hàng tiếng đồng hồ bất kể thách thức của thời tiết đón bạn với nụ cười
độ lượng: "Không sao, anh có thể đợi em cả đời" thì nay đón bạn bằng:
"Làm gì mà lâu thế, mất thời gian". Đó mới chỉ là ngôn từ, còn thái độ
và ngữ điệu thì không văn chương nào đủ năng lực biểu cảm. Thấy chưa,
đối với cùng một người đàn ông, bạn đang từ vai trò là niềm mong chờ,
niềm vui là tia nắng ban mai trở thành gánh nặng, cái tội cái nợ, là
đám mây xám xì vào giờ tan tầm của chồng bạn.
Tệ hơn nữa là sự biến đổi sâu
sắc về sinh học mà đến Darwin, ông tổ sư của ngành di truyền học cũng
phải thất kinh. Bạn, cách đây vài phút còn là nàng tiên xinh đẹp trong
mắt người yêu thì nay, trong nháy mắt bạn đã trở thành con gì "nhanh
già lâu chết" trong mắt chồng bạn. Về điểm này, nhìn nhận trên quan
điểm sinh học, nó không chỉ là bước ngoặt, nó là bước hụt.
Còn những người xung quanh bạn
thì sao? Mẹ người yêu bạn, người mà khi bạn còn gọi là bác đã sát cánh
bên bạn trên trận tuyến chăm sóc anh, đã đứng hẳn về phía bạn khi anh
cư xử có phần không phải, từng ca ngợi bạn như là nửa kia hoàn hảo của
con trai cụ thì nay, chữ mẹ cao quý đã biến trái tim bà trở nên nghiệt
ngã. Việc bạn lấy được con bà là diễm phúc bảy mươi đời nhà bạn. Bạn
đang hủy hoại con bà. Bạn là đôi đũa mốc mà con trai bà là mâm son.
Chưa hết, bà còn là lãnh tụ đảng đối lập cầm quyền. Bà là lãnh tụ nên
có khối kẻ đi theo bà. Chồng bà, con gái bà, con trai bà thậm chí cả
dâu lớn nhà bà người mà ít lâu trước đây nằm trong tầm ngắm của bà. Bà
cầm quyền nên nhiều chính sách có tính trừng phạt đa phương diện đựợc
áp dụng.
Từ một cô gái quyến rũ (chả thế
mà người yêu bạn phát cuồng lên mỗi lần chạm vào da thịt bạn) bạn đã
trở thành một thứ công cụ chỉ để sử dụng khi cần thiết. Vào dịp kỷ niệm
ngày cưới, chín giờ tối bạn trong chiếc váy ngủ mới hiệu Vera mà chỉ
nhìn thôi cũng đủ để khiến cho bất cứ loài nào có dòng máu nam tính
chảy trong người phải nuốt nước bọt ừng ực, phấp phỏng chờ đợi cơ hội
có một đêm lãng mạn bất ngờ. Taxi xịch trước cửa, lái xe bước ra. Dùng
hết sức trai, gã lôi khỏi xe một thân hình nhũn rũ. Đó là chồng bạn.
Điều bạn khắc khoải đợi chờ giờ đã đến. Một đêm đầy lãng mạn với chất
nôn và những lời lè nhè của kẻ say. Chồng
bạn luôn là người giúp bạn hiểu ra bạn là một con ngan già sau mỗi lần
bạn lung lay vì có một ai đó ghé vào tai bạn thì thầm: nghiêm túc nhé,
mắt em đẹp lắm.
Từ khi lấy bạn, đường công danh
sự nghiệp của anh lên trông thấy. Trông anh bảnh mẽ hơn nhiều so với
anh sinh viên gầy gò rách rưới ngày nào vì nay đã có người nâng khăn
sửa túi. Túi anh cũng rủng rỉnh hơn vì đã có người biết quản lý, sử
dụng nguồn thu nhập. Chị đồng nghiệp chậm chồng nhận ra anh là một đấng
nam nhi. Cô nhân viên vừa ra trường thấy anh hấp dẫn hơn hẳn cậu bạn
trai cùng khóa đang tất tả ngược xuôi kiếm kế sinh nhai. Họ ngả vào
lòng anh. Anh tặc lưỡi, đàn ông mà. Bạn tình cờ biết được. Bạn không
muốn sống với con người bội bạc ấy nữa. Chồng bạn năn nỉ, tha thứ cho
anh, lần sau anh không thế... với con ấy nữa. Mẹ chồng bạn mắng át: đàn
ông thì có gì. Bạn lại tha thứ. Lại dâng hiến. Còn với bạn. Một ngày
đẹp trời, có một anh thỏ bông mời bạn chén nước rồi lỡ ra trời tối quá,
khung cảnh lãng mạn quá, bạn mất tự chủ, không chiến thắng được bản
thân. Ngày hôm sau bạn trở thành con người đĩ thõa. Chồng bạn ghê tởm
không thèm động vào người bạn. Mẹ chồng bạn chì chiết đồ con gái lăng
loàn và hối thúc cho việc ly dị diễn ra càng nhanh càng tốt.
Bạn ngoặt bước về đâu? Vào tù.
Xin bạn đọc đừng sửng sốt mà hãy xem lý giải sau. Trước hết xin được
định nghĩa: tù là tình trạng một người bình thường về mặt tâm thần bị
hạn chế các hoạt động một cách cưỡng bức. Sau đám cưới, lộ trình của
bạn là nhà chồng-cơ quan-chợ-nhà chồng trong khi thời con gái bạn có
hàng nghìn địa điểm để lộ trình ấy phong phú đến bất tận.
Công bằng mà nói, thi thoảng lộ
trình ấy của bạn cũng được thay đổi đôi chút là về nhà ngoại với sự áp
giải của chồng. Một hôm nào đó, xe bạn chẳng may xịt lốp, bạn về muộn,
thay vì ân cần hỏi có chuyện gì xảy ra thì chồng bạn hỏi: sao giờ này
mới về (rất "điều tra, xét hỏi" phải không?). Sau khi sinh cho chồng
bạn một sinh linh bé bỏng, tình trạng bị cầm tù của bạn còn trầm trọng
hơn. Đúng 8 giờ sáng, một xe hối hả thả bạn trước cổng cơ quan, đúng 12
giờ bạn lên một xe nổ máy đợi sẵn về nhà để làm nhiệm vụ bú mớm cho cốt
nhục của chồng bạn. Đúng 5 giờ chiều... Cứ như thế ngày lại ngày... Đứa
thứ nhất, đứa thứ hai... Ngày nắng ngày mưa... Lúc con ốm khi con lười
ăn... Ngoảnh đi ngoảnh lại cũng đã 10 năm, không một giây phút hưởng cảm giác tự do, không có quyền đi chệch cái lộ trình ấy.
Mức án của bạn là bao lâu?
Chung thân. Đúng vậy. Tình trạng nêu trên của bạn sẽ kéo dài đến khi
bạn nhắm mắt xuôi tay bởi vì chỉ có một cách duy nhất giúp bạn thoát
thân là ly dị. Nhưng tôi tin bạn không thể làm được. Trước hết, bạn
không thể ly dị vì làm như vậy bạn sợ những đứa con bạn lâm vào cảnh
tan đàn xẻ nghé. Rồi nữa, luân lý phong kiến là cú nốc ao. Nứa trôi
sông không dập cũng mọt, gái bỏ chồng (hay bị chồng bỏ) không chứng nọ
cũng tật kia. Dẫu là người phụ nữ cứng rắn đến đâu bạn cũng không thể
đứng vững vì những lời dị nghị trên không chỉ thổi đến mỗi tai bạn mà
nó còn hành hạ cả các phụ huynh của bạn, những người có công lao trời
biển sinh thành ra bạn mà bạn chưa một lần đền đáp.
Vẫn chưa hết, khi con bạn đã
trưởng thành, chúng không bị ảnh hưởng lắm bởi ông bố bà mẹ thì bạn
cũng không thể dứt áo ra đi vì dư luận sẽ làm cho bạn ê chề: già rồi
còn không trót. Súng đạn chưa chắc đã làm phụ nữ run sợ nhưng dư luận
đồn thổi quật ngã người ta.
Trên đây là một phần bức tranh
"lấy chồng". Một trong số những miếng ghép chưa mở hết của bức tranh là
mảnh có tên gọi "khổ sai". Người viết tự nhận thấy những trải nghiệm
của bản thân còn quá khiêm tốn để chia xẻ nên tạm gác bút tại đây. -------------------------- Nhân hôm nay đọc bài viết, tôi chợt nhớ tới bài viết của mình hơn một năm trước
đây. Cùng một vấn đề "Hôn nhân - Gia đình", nhưng có lẽ tôi và người
viết entry đăng trên đã nhìn từ hai phía hoàn toàn khác nhau.
Tuy còn một số điểm chưa phù hợp, cũng không dám tự
nhận là bài viết của mình hay, hay dở, tôi chỉ mong đóng góp một cái
nhìn khác giúp bạn đọc nhìn nhận khái quát và đầy đủ hơn về vấn đề này
- một vấn đề không cũ không mới, nhưng luôn là mối quan tâm hàng đầu
của rất nhiều độc giả. Thử tưởng tượng rằng cuộc sống của bạn đang thật hạnh
phúc với những gì vô tư nhất: sáng thức dậy đi làm (tất nhiên cũng có
thể là đi học) với tâm trạng phới phới, trưa dùng bữa với đồng nghiệp
hay một anh chàng nào đó đang trong diện "sẽ nâng cấp", chiều tan sở là
lúc shopping hoặc rong ruổi hàng quán với những cô bạn thân, tối thư
giãn hoặc bàn chuyện công việc trong một quán cà phê ưa thích... Đôi
khi rảnh rỗi cuối tuần có thể vào bếp làm món gì đó cho một ai đó bạn
thật sự yêu thương...
Thế rồi một sáng bạn thức dậy và tất cả không còn đơn giản như vậy nữa!
Bạn phải thức dậy từ sáng sớm, chuẩn bị bữa sáng hay
đơn giản hơn là đi ra ngoài và mua vài món nào đó, với cà phê và sữa
tươi. Đừng quên những tờ nhật báo nhé. Sau đó cố gắng để lôi một ông
tướng lớn và một ông tướng nhỏ ra khỏi cái giường êm ấm của họ, nhét
vào nhà tắm, tiếp đến lại đẩy ra bàn ăn.
Bạn sẽ vừa nhìn họ ăn vừa canh đồng hồ sao cho ông
tướng lớn không bị trễ giờ làm và ông tướng nhỏ không trễ giờ đến
trường. À, tất nhiên là quần áo của họ đã được bạn là ủi phẳng phiu từ
trước và đã yên vị ở nơi dễ tìm thấy nhất rồi. Trong khi ông tướng lớn
dong xe đến công sở thì bạn cũng hòa vào dòng người đông như quân Mông
để đưa ông tướng nhỏ đến trường cho kịp giờ.
Sau đó, bạn quay về nhà, tranh thủ nghía qua mấy
trang báo trong khi cho quần áo vào máy giặt, lau nhà bằng nước thơm
trước khi cỗ máy tuyệt vời ấy giặt xong và bạn sẽ lại lôi đám quần áo
ấy ra phơi. Bước tới cái tủ lạnh kiểm tr
...
Đọc thêm »
|
Đôi ta chưa có "cỗ cưới". Chỉ là đặt bút "bỏ tù nhau". Đơn sơ lắm nhưng với em thế là đủ...
Khái niệm "đủ" ở con người là điều hoang tưởng, đúng
không anh? Nhưng thật sự ngay bây giờ, với những gì anh đã - đang mang
đến cho em, em không còn chờ đợi điều gì hơn nữa ngoài thiên chức làm
mẹ.
Em đã nhìn thấy anh tươi cười không do dự nắm tay em
bước vào khu vực "tù chung thân". Nhưng có phải là đơn giản đâu khi
cách đây một năm anh đã phải lận đận lục tung Internet và bản đồ thế
giới để tìm ra một nơi mà anh có thể vừa thỏa mãn "chí bình sinh" cho
sự nghiệp, vừa có thể mang em theo một cách thuận lợi nhất.
Nơi này không có mùa xuân với hoa thơm trái ngọt,
không có mùa hè với tiếng ve râm ran cùng những cơn mưa ướt át đất
trời, cũng chẳng có mùa thu với những thảm lá vàng lót chân chúng ta
vào những chiều dạo mát, càng không có cái rét đậm người của Hà Nội mỗi
lúc đông sang. Chỉ có nắng - gió và cát... Chúng mang đi những giấc mơ
lãng mạn thời son trẻ của em và trả lại cho em dáng dấp một người vợ
thực sự.
Em đã sống những ngày chưa từng có trước đó bao giờ
với những lo toan, giận hờn, nhường nhịn, chịu đựng, vị tha và yêu
thương. Em đã sống với những ngày chui vào bếp bằng tất cả tình yêu và
sự phấn khích. Em đã sống với những đêm nồng ấm lắng nghe từng nhịp thở
của anh. Em đã sống với tiếng cười lanh lảnh vang ra mỗi ngày trong căn
phòng nhỏ. Em đã sống... những ngày đáng sống!
Em gọi những ngày này là "vết son" trong đời chúng
ta. Nói văn hoa hơn là "thời hoàng kim" của một tình yêu, một mái ấm mà
chúng ta đã đánh đổi bằng nước mắt, bằng những ngày dài dằn vặt, đau
khổ và sự cố gắng đến kiệt cùng của cả hai. Sau thời hoàng kim sẽ là
gì? Vương triều nào rồi cũng đi qua thời kì hưng thịnh. Vấn đề là người
ta sẽ sống cùng nhau như thế nào khi thời hưng thịnh đã tàn?
Em không nghĩ quá nhiều về phạm trù vốn đã trở thành
quy luật ấy. Từng ngày, từng ngày bên anh, em chỉ biết cùng anh vun
thêm tiếng cười và bớt đi phiền muộn bằng mọi cách. Em chỉ biết nấu cho
anh những món ăn anh thích, đọc cho anh nghe những quyển sách anh ưa và
xem cùng anh những đoạn phim anh tâm đắc. Nhưng em đâu chỉ biết thế. Em
cũng biết gào to mỗi khi bực bội, cũng biết cáu giận mỗi khi phật ý và
cũng biết khóc mỗi khi buồn. Những lúc như thế, em nghĩ giữa chúng ta
sẽ nổ ra một cuộc hỗn chiến. Nhưng không! Anh đã ân cần dỗ dành em. Anh
đã giúp em nhận ra: để sống cùng nhau chúng ta cần có sự kiên nhẫn -
nhường nhịn và yêu thương. Em tự thấy mình có lỗi... Dần dà em cũng
biết cách tự hoàn thiện mình để những cảm xúc không vượt quá giới hạn
cho phép.
"Yêu thương nhau là giúp nhau sống tốt hơn" - em tin "điều vớ vẩn" này cũng có lúc đúng, ít ra là với em bây giờ!
Sẽ là quá sớm để viết nên một điều gì viên mãn ở đây.
Em chỉ muốn lưu lại những cảm xúc em từng có trong đời. Biết đâu sau
này, khi già đọc lại em tự thấy mình "ngớ ngẩn và lãng mạn" đến buồn
cười. Nhưng dù có là gì thì với em, cảm xúc ấy cũng đáng để trân trọng.
Nó đánh dấu một quãng đời em đã - đang và sẽ sống bằng tất cả sự nhiệt
thành của mình. Vì em tin - mọi sự cố gắng đều mang đến một kết quả
xứng đáng. Kết quả xứng đáng em mong có được là gì anh biết không?
"Chuyện kể rằng khi thời kì hưng thịnh đi qua, vua và
hoàng hậu thối lui về ở ẩn, nhường ngôi lại cho thái tử Vũ Lam
Hải...blah..blah...". Nghĩa là đến giây phút đó, chúng ta không bị bất
kì ai "soán ngôi" vua hay ngôi hoàng hậu.
Đó là mong ước tưởng chừng giản dị mà bất kì cặp đôi
nào cũng khát khao. Nhưng để đạt được nó là cả một quãng đường dài với
những nỗ lực không ngừng.
Chúng ta sẽ cùng cố gắng, cố gắng từng ngày, anh nhé...
|
Nhiều
người không thích thú gì với các đoạn quảng cáo của Yahoo! Messenger vì
chúng chiếm dụng một phần diện tích đáng kể và làm chậm chương trình.
Nếu bạn thích sự thông thoáng, thủ thuật sau sẽ giúp bạn loại bỏ chúng.
Đối với Yahoo Messenger 9
Yahoo! Messenger 9 lấy quảng cáo từ từ tệp tin cache\urls.xml
nằm trong thư mục cài đặt. Vì thế muốn vô hiệu hoá các đoạn quảng cáo
bạn chỉ cần xoá trắng file này và đặt thuộc tính sao cho chương trình
không thể thay đổi được nội dung của nó. Cụ thể, các bước thực hiện như
sau:
Bước 1: Tắt hẳn chương trình bằng cách nhắp phải vào biểu tượng của YM trên thanh Task Bar và chọn Exit.
Bước 2: Giả sử thư mục cài đặt của Yahoo Messenger 9 nằm trong ổ đĩa C. Hãy vào C:\Program Files\Yahoo!\Messenger\cache, nhắp chuột phải vào tệp tin file urls.xml chọn Open With, chọn Notepad và sau đó xoá trắng toàn bộ nội dung tệp tin này và đóng lại.
Bước 3: Khoá file urls.xml
đã được xoá nội dung. Để làm điều này ổ C cần phải ở định dạng NTFS. Để
biết ổ C có ở dạng NTFS hay không bạn hãy nhắp chuột phải vào biểu
tượng ổ C trong My Computer và chọn Properties. Ở
dòng File System nếu để là NTFS thì có nghĩa ổ C đã ở dạng NTFS. Nếu để
là FAT32 thì bạn cần phải thực hiện tiếp bước sau đây.
Bấm tổ hợp phím Windows + R hoặc vào Start chọn Run để mở cửa sổ Command Line. Trong cửa sổ này bạn nhập lệnh convert C: /fs:ntfs để chuyển định dạng ổ C sang NTFS.
Di chuyển vào thư mục cache bằng dòng lệnh cd C:\Program Files\Yahoo!\Messenger\cache, sau đó nhập lệnh cacls urls.xml /D Everyone để khoá tệp tin urls.xml. Chương trình sẽ hỏi lại xem bạn có chắc chắn muốn khoá file urls.xml không, gõ Y và Enter để xác nhận.
Sau khi thực hiện các bước trên, mở lại Yahoo! Messenger sẽ thấy quảng cáo biến mất. Xem Video thực hiện:
Đối với Yahoo! Messenger 8
- Đóng cửa sổ Yahoo Messenger.
- Vào Start chọn Run (Nút Windows+R), gõ regedit và nhấn Enter.
- Vào khóa HKEY_CURRENT_USER\Software\ Yahoo\pager\YUrl và thay đổi các giá trị sau thành dấu hoa thị (*): Messenger Ad Webcam Upload Ad Webcam Viewer Ad Webcam Viewer Ad Big Webcam Viewer Ad Medium Change Room Banner Conf Adurl Chat Adurl
Nếu những khóa trên không có trong đường dẫn đó, bạn
chỉ cần tạo những khóa đó và đặt giá trị của nó là *. Cách tạo: Kích
chuột phải vào nền trắng, chọn New -> String Value.
- Đóng cửa sổ Registry Editor và mở Windows Explorer.
- Tìm tới đường dẫn C:\Program Files\Yahoo!\Messenger\Cache\
- Mở file urls.xml
- Xóa sạch nội dung của file urls.xml
- Lưu lại file đã xóa trắng
- Thay đổi thuộc tính của file urls.xml thành Read-Only bằng cách kích chuột phải vào nó và chọn Properties -> Read-only.
Chú ý: Cách trên đây chỉ áp dụng với Yahoo Messenger
chạy trên Windows XP. Đối với Windows Vista thì đường dẫn thư mục Cache
đã được chuyển vào C:\Users\Tên đăng nhập\AppData\Local\VirtualStore\Program Files\Yahoo!\Messenger\Cache. Trong đó "Tên đăng nhập" là tên User mà người dùng đang sử dụng.
|
Ngày mai thôi, chỉ ngày mai, khi cánh cửa thiên đường bật
mở, anh bước tới, trong mờ ảo khói sương,… Trước khi bước qua cánh cửa
định mệnh, anh sẽ ngoái đầu nhìn lại. Anh chẳng thể nói được điều gì,
chỉ muốn nhìn về nơi em, và ở đó, em sẽ hiểu rằng anh rất đỗi yêu em.
Viết theo một câu chuyện có thật
Em yêu của anh!
Anh muốn nói câu này thật nhiều lần, như muốn bù đắp cho những tháng
ngày qua anh đã rất ít nói với em những lời như vậy. Nhưng sự bù đắp
này có lẽ không mang lại cho em nhiều hạnh phúc.
Ngày mai, khi cánh cửa thiên đường bật mở, anh bước đến, đi qua cánh
cửa…. Có thể sẽ có ánh sáng lung linh, sẽ có những tiếng nhạc dập dìu
của dàn đồng ca thiên sứ, có cả cảm giác thanh thoát nhẹ tênh,… nhưng
nơi đó không có em, không có người phụ nữ anh yêu hơn chính cuộc đời
mình.
Ngày mai khi cánh cửa thiên đường bất mở… còn nghĩa lý gì khi hôm nay
anh tha thiết gọi tên em? Nhưng anh vẫn muốn nói với em hàng ngàn lần,
rằng anh yêu em nhiều lăm.
Em đã từng nói rằng anh chỉ yêu hai thứ, đó là bida và công việc. Dường
như em đã đúng. Anh đi sớm, về khuya vì công việc. Những ngày, em dậy
thật sớm, chuẩn bị bữa ăn mà anh vội vã đi ngay chẳng nói lời nào. Anh
triền miên trong những buổi tiệc với đồng nghiệp, với đối tác. Còn em ở
nhà bên một mâm cơm trống trải. Cuối tuần em một mình đi mua sắm, đi
thăm bạn bè. Những điều đó cứ diễn ra mà anh coi là một điều tất yếu.
Anh vô tâm trong sự hy sinh, chấp nhận của em. Và anh biết, anh vô tâm
trong nỗi buồn của em.
Tất cả đều đúng. Ngoại trừ có những điều, hôm này anh muốn nói với em, những điều em chưa biết.
Anh luôn có những quyết định sáng suốt trong làm ăn, anh thành đạt nhờ
diều đó. Nhưng trong thâm tâm lúc nào anh cũng nghĩ quyết định đúng đắn
nhất của cuộc đời mình là cưới em về làm vợ. Tại sao chưa một lần anh
nói với em về điều đó?
Có những bản hợp đồng anh đạt được trên bàn bida, có những cuộc chơi
bida căng thẳng. Và anh bước vào màn đấu trí không hoàn toàn bởi niềm
say mê đâu em. Có những lúc, giữa những hiệp đấu căng thẳng, trong đầu
anh thoáng hiện lên hình ảnh em đang bận rộn bên góc bếp, tóc bối cao,
có mấy sợi lòa xòa trước trán. Anh hình dung đến bữa ăn ngon miệng. Rồi
sau đó, anh lại đi đến quán ăn mừng như thông lệ sau mỗi cuộc chơi.
Sau những bữa nhậu, anh về nhà, em và chiếc khăn lạnh, ly nước cam ngọt
lịm. Anh đã giấu em rằng trong triền miên bia rượu anh đã mường tượng
ra sự chăm sóc của em. Điều đó làm anh luôn là người đàn ông bản lĩnh
trên bàn nhậu. Em lại xoa dầu cho anh, cởi áo ngoài. Trước khi chìm vào
giấc ngủ, anh còn cảm thấy sự dịu êm và thanh thản từ mùi tóc của em.
Nhưng chẳng bao giờ anh nói.
Bên anh luôn có nhiều phụ nữ đẹp. Họ là những phụ nữ năng động và đầy
tự tin. Em đã từng nói rằng em hạnh phúc vì anh không dính vào chuyện
bồ bịch. Anh chỉ cười rồi còn đùa em “Ngày mai không nói trước”. Câu
nói đùa nhưng làm em trở nên đăm chiêu. Em có biết rằng khi thấy những
cô gái đẹp anh luôn liên tưởng đến em, người vợ của anh với sự duyên
dáng đến lạ kỳ. Nhìn một bộ trang phục đẹp, anh nghĩ rằng nếu em mặc
vào chắc sẽ tôn bờ vai tròn, trắng nõn. Nhưng anh lại không đi mua cho
em chiếc đầm như thế. Anh làm một việc thường làm là mang tiền về đặt
vào tay em.
Những gì anh có được luôn có sự hiện diện của em, dù sâu sắc, dù thoáng
qua. Những điều đó ngăn anh không vướng vào những cạm bẫy của cuộc đời.
Anh tưởng thế đã là đủ với em. Nhưng vẫn là chưa đủ, chưa bao giờ là
đủ. Hiếm khi anh nói với em những lời nồng nàn, không nói cả những điều
anh nghĩ, không cho em hết những điều em khao khát.
Ngày mai thôi, chỉ ngày mai, khi cánh cửa thiên đường bật mở, anh bước
tới, trong mờ ảo khói sương,… Trước khi bước qua cánh cửa định mệnh,
anh sẽ ngoái đầu nhìn lại. Anh chẳng thể nói được điều gì, chỉ muốn
nhìn về nơi em, và ở đó, em sẽ hiểu rằng anh rất đỗi yêu em.
|
Sửa lỗi thiếu file System và Software không vào được Windows
Một ngày đẹp trời nào đó, bật máy lên không vào được Windows mà bạn chỉ nhận được thông báo sau
Có nghĩa là bạn chỉ còn nước cài lại Windows???? theo lời thông báo của nó???? Nhưng không, cách sau đây chỉ cần dưới 5 phút là bạn sẽ giải quyết được sự cố của nó Tùy theo trường hợp của bạn là mất file gì SYSTEM hay là SOFTWARE trong thông báo đó mà bạn xử lý nhá, nhưng củng có 1 bước chung nhau à Khi gặp thông báo đó, bạn bỏ đĩa cài đặt Windows vào và cho boot từ đĩa windows này, sau đó tới chỗ này
Thì bạn nhấn phím R để chuyển sang chế độ Recovery Console Sau đó bạn sẽ gặp thông báo chọn hệ điều hành trong máy bạn Nếu máy bạn chỉ có 1 Windows thì sẽ hiện ra như trong hình
SAu đó bạn nhấn số 1 và nhấn Enter Nếu Windows bạn cài tài khỏan Administrator có password thì bước này sẽ hỏi password, bạn điền vào và nhấn Enter
Đối với máy bị hư file SYSTEM thì bạn làm như sau
Tại dấu nhắc C:WINDOWS bạn nhập cd SYSTEM32 <-- Enter sau đó sẽ ra C:WINDOWSSYSTEM32 tại đây bạn nhập tiếp CD CONFIG <-- Enter thì sẽ ra C:WINDOWSSYSTEM32CONFIG Từ đây bạn nhập cú pháp: ren system system.old <-- Enter Suy ra nguyên 1 hàng nó sẽ là C:WINDOWSSYSTEM32CONFIGREN SYSTEM SYSTEM.OLD Mục đích của cú pháp đó là ren <-- Rename fille system trong máy thành file system.old Sau đó nhập tiếp
CODE Copy C:Windows epairsystem <-- Enter Suy ra nguyên dòng sẽ là
CODE C:WINDOWSSYSTEM32CONFIGCOPY C:WINDOWSREPAIRSYSTEM <-- Enter Mục đích của code trên là copy file SYSTEM từ thư mục Repair, file này là file chuẩn chưa hư vào thư mục SYSTEM32
ĐỐI VỚI MÁY HƯ FILE SOFTWARE THÌ cách làm như sau Cũng tới bước C:WINDOWSSYSTEM32CONFIG bạn nhập cú pháp REN SOFTWARE SOFTWARE.old (đổi tên lại) SAu đó enter và nhập típ cú pháp copy C:WINDOWSREPAIRSOFTWARE <--ENTER
Xong bạn restart lại máy là xong
|
Khi hai người yêu nhau, chẳng ai không nghĩ đến một
ngày mai, là xe hoa thiệp hồng, là trai gái hợp chung một nhà, là anh
và em sẽ tạo nên một lâu đài đầy hạnh phúc. Tương lai mà, ai yêu mà
chẳng mong tình yêu mình đơm hoa kết trái.
Chỉ riêng em chẳng bao giờ nghĩ đến, yêu mà em cứ nghĩ... nếu mai mình xa nhau... Nếu ngày mai mình xa nhau Đôi chỗ trống sẽ không cần khỏa lấp Nụ hôn nóng sẽ không cần giữ ấm Trên đầu môi... cứ thế mà tan ra Khô khốc những vệt nứt dài...
Nếu mai mình xa nhau Bức tranh cổ tích có còn nhiệm màu Ai sẽ là công chúa Để ai thành hoàng tử Lâu đài kia ai cất giữ mộng mơ?
Nếu mai mình quên nhau Con phố cũ có vẽ thành nỗi nhớ Góc quán quen tìm chân nhau bỡ ngỡ Tiếng nhạc ngày xưa, ai ngân khúc não nề
Nếu mai mình qua nhau Ánh mắt nào còn nhìn thấu niềm đau Giọt lệ ai vương hắt những ưu sầu Vòng tay xa rồi, lạnh giá biết tìm đâu?
Nếu mai mình trôi nhau Xa em và anh của mối tình đầu Lạc loài nhau giữa hai miền hoang hoải Ừ! Biết đâu ngày mai mình xa nhau...
Mọi người cho rằng em không biết ước mơ,
không lạc quan, không tin vào tình cảm mình có. Nào đâu, em ước mơ còn
nhiều hơn thế, tin vào tình yêu còn hơn cả thế, chỉ là... em muốn mình
phải biết trân trọng những gì đang có, là hiện tại, là anh... và em.
Em hay nghĩ đến ngày mai mình xa nhau, vì sao nhỉ?
Nếu ngày mai mình xa nhau, Anh sẽ không phải tất bật lo thu xếp mọi việc nhanh nhanh để có thời gian chở em đi chơi. Anh
sẽ không còn sợ phải nhắc nhở em ăn cơm đúng giờ mỗi ngày,vì em thì hư
lắm, chẳng bao giờ chịu ăn đúng bữa, toàn phải để anh dọa "nghỉ chơi"
mới chịu nghe lời. Em sẽ không phải nơm nớp lo anh đi đường có bị
làm sao không, trời mưa to quá anh có bị ướt không, về nhà có hay bị
cảm lạnh sổ mũi không? Gì chứ mỗi khi anh hết mình vì công việc, anh dễ
lơ là sức khỏe lắm.
Nếu ngày mai mình xa nhau, Anh sẽ không sợ đi uống cà phê với cô bạn nào đó mà lỡ em nhìn thấy. Sẽ không sợ mỗi khi đi nhậu với mấy thằng bạn thân bị em cằn nhằn: "Anh uống ít thôi nhé". Sẽ
xả láng đi bơi, đi "mát xa" với sếp, đi sửa máy tính cho bạn bè đến tận
khuya mà không phải báo cáo em, không thôi em thức chờ anh cả đêm mất. Em sẽ không sợ phải từ chối hoài những lời mời của bạn bè vì lúc ấy anh đang bên cạnh. Sẽ
không sợ phải tính toán xem hôm nay kế hoạch của mỗi đứa là gì, có
trùng nhau lúc rảnh nào không để tranh thủ nấu cho anh một vài món anh
thích...
Chưa hết, Nếu
mai mình xa nhau, ai sẽ bắt em phải đi ngủ sớm mỗi đêm, bắt em phải cố
gắng đi khám bệnh đầy đủ, bắt em không được khóc mỗi khi mình giận
nhau, không được chạy lang thang ngoài đường mỗi khi bị anh mắng, không
được để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến mình, không được để bản thân
mình gục ngã...
Nếu mai mình xa
nhau, ai sẽ bắt anh phải lấy Vespa chở em đi lang thang khắp nơi, ai sẽ
bắt anh kể hết chuyện này đến chuyện khác trên đời, ai sẽ bắt anh phải
ôm vào lòng mỗi khi sợ một điều gì đó. Và... ai sẽ bắt anh chỉ yêu duy
nhất một mình em...
Chúng mình mà xa nhau, Em sẽ không giữ khư khư những gì thuộc về anh nữa, sẽ không phải tình cờ nghe ai tên giống anh là lòng chộn rộn, thấy cái gì anh thích là để dành tiền mua tặng cho bằng được. sẽ
không phải cố gắng nghĩ xem nên làm gì bất ngờ cho anh vui mỗi khi gặp
nhau, nên mang gì theo mỗi khi xa nhau để nhìn cho đỡ nhớ.
Ừ, xa nhau rồi thì có mang gì cũng thành thừa. Khi ấy, nỗi nhớ sẽ là niềm đau. Anh có thắc mắc không, tự nhiên em lại nói đến chuyện mình xa nhau, rủi may nó vận vào người, sau này mình xa thiệt, thì sao?
Em không dám viết về những gì
hạnh phúc, em luôn cố giữ những niềm vui trong lòng mình, để nó thành
kí ức đẹp. Có lẽ em ích kỷ, chỉ gom góp hạnh phúc giữ cho riêng mình.
Ừ, thì em ích kỷ một chút, em muốn cất mọi thứ trọn vẹn trong tim, để
có thể sẻ chia cho mọi người những nụ cười... từ tình yêu mà em đang có.
Em cũng không viết về một ngày
mai tươi sáng cho chúng ta, vì chính chúng ta sẽ làm chủ ngày mai đó.
Em muốn tưởng tượng một ngày mai không có nhau, để biết rằng mất nhau
mình sẽ đau thế nào, tiếc thế nào, buồn đến đâu... Phải cố gắng gìn giữ
và trân trọng ngày hôm nay, để sau này dù có xa nhau thật, ta cũng sẽ
không bao giờ phải nói "hối tiếc". Anh đồng ý với em không?
Trên đời này không có gì là mãi mãi, sự "mãi mãi" nằm ở trong tim. Trên đời này không có gì là hoàn hảo, sự "hoàn hảo" nằm ở giới hạn ý thức của mỗi chúng ta. Trên đời này không có tình yêu nào gọi là bất tử, sự "bất tử" nằm ở chính những gì mà người yêu nhau mang đến cho nhau.
Và... hôm nay sẽ là quá khứ của ngày mai! Ngày nay có nhau hãy cho nhau thật nhiều. Ngày sau mất nhau... sớt chia chẳng được đâu!
|
Từ xa xưa trong ca dao tục ngữ Việt nam có câu: "Gái thương chồng đương đông buổi chợ. Trai thương vợ, nắng quái chiều hôm". Hai câu ca dao này thật khó giải nghĩa.
"Gái thương chồng", "trai thương vợ" thì hai năm rõ
mười rồi nhưng tại sao lại được ví với "đương đông buổi chợ" và "nắng
quái chiều hôm"? Theo tôi nghĩ có thể được giải thích như sau: Trong
thâm tâm của người phụ nữ lúc nào cũng có bóng hình của người chồng,
cho dù họ ở đâu đi chăng nữa họ cũng luôn nghĩ về chồng mình. Tuy trong
cuộc sống bộn bề đầy lo toan nhưng các chị vẫn lo lắng, vẫn luôn dành
một phần cuộc sống cho người đàn ông của mình. Xin diễn giải theo cách
khác, tình yêu của các chị dành cho các anh lúc nào cũng nồng nàn, sôi
nổi. Các chị thể hiện nó hàng ngày, hàng giờ qua từng giây từng phút
qua từng cử chỉ yêu thương, ví như "đương đông buổi chợ".
Thương mình lắm lắm mình ơi. Còn mình thương lại đầy vơi mặc lòng
Ở đây tình cảm của người chồng dành cho vợ được ví
với "nắng quái chiều hôm", "nắng quái" là nắng như thế nào? Đó là vạt
nắng cuối chiều chạng vạng khi mặt trời từ từ chìm xuống phía tây.
Thường là ngắn ngủi thôi nhưng lại rực rỡ và mạnh mẽ nhất. Có thể câu
này diễn tả tâm trạng của người đàn ông sau một ngày mệt mỏi lại nghĩ
đến gia đình, nghĩ đến người vợ với mâm cơm nóng hổi đang chờ ở nhà.
Nói xa xôi hơn, sau những sóng gió cuộc đời có khi đến cuối đời như khi
mặt trời sắp lặn các anh mới nghĩ đến người phụ nữ của mình.
Các anh có những cuộc phiêu lưu chân trời góc bể cả
về thương trường lẫn tình trường, cuộc sống nhiều đam mê và tham vọng
cuốn trôi các anh đi xa để một ngày nào đó khi chân chùn gối mỏi các
anh mới ngoái đến người vợ đang hết lòng yêu thương và chờ đợi mình,
tình yêu ấy của các anh được ví như một vạt nắng quái chiều hôm.
Thương em anh để trong lòng Không như áo ướt, phơi phong ra ngoài.
Cuộc sống tình cảm tâm lý vợ chồng không hề đơn giản,
biết là yêu đấy biết, là thương đấy nhưng làm sao để thể hiện tình yêu
ấy một cách vừa đúng chỗ, vừa đúng lúc để vợ hoặc chồng cảm thấy mình
được thật sự yêu thương và được tôn trọng bởi đối phương. Có người nói
thời gian khiến tình yêu vợ chồng giảm đi dần theo năm tháng, điều đó
vô cùng dễ hiểu một khi các ông chồng sau lúc lập gia đình, con hai ba
đứa rồi mà vẫn nghĩ mình còn son. Vẫn tự cho phép mình chơi bời, đi làm
về còn la cà bia bọt cho bằng bạn bằng bè, bằng anh bằng em.
Không chỉ có vậy, ông chồng nào có máu trăng hoa vẫn
thích đèo bòng thêm mấy em khác, đến khi vợ hỏi thì thanh mình thanh
nga rằng: "Chơi qua đường, chứ lúc nào cũng yêu vợ nhất". Khi nắng quái
chiều hôm rồi các ông quay về đòi hỏi ở người vợ sự tha thứ, lòng bao
dung quảng đại, vẫn biết rằng trái tim của người phụ nữ rất mềm yếu
nhưng xin các đức ông chồng chớ quên càng mềm càng khó bẻ. Yêu là một
chuyện nhưng tôn trọng vợ cũng là một việc quan trọng không kém. Nếu
các ông yêu và tôn trọng người ta thì các ông không nên lăng nhăng nay
đây mai đó. Xin các ông hãy dành tình cảm chỉ cho riêng một người mà
thôi.
Xin tặng các đức ông chồng bốn câu sau:
Anh đã có vợ sau lưng Có con trước mặt, anh đừng chơi hoa Chơi hoa tan cửa nát nhà Lìa con bỏ vợ, chơi hoa làm gì.
Phụ nữ ngày nay ngoài việc nội trợ, lo chồng con cơm
ăn ba bữa quần áo mặc cả ngày ra các chị còn có công việc và các mối
quan tâm xã hội khác. Nhiều chị em trước khi lấy chồng má thắm môi son
là vậy nhưng sau khi chồng con rồi bận rộn quá không còn thời gian chăm
sóc đến bản thân mình nên cứ để kệ, chắng mấy chốc mà già đi nhanh
chóng, đến khi các ông nhìn vào lại thấy cô vợ ngày xưa hoa lá mĩ miều
là thế, bây giờ trông "vừa già vừa xấu".
Thân thiếp như cánh hoa đào Đang tươi đang tốt thiếp trao cho chàng Bây giờ nhuỵ rữa hoa tan Vườn xuân nó kém, sao chàng lại chê?
Nếu không được sự trợ giúp đắc lực từ các đấng lang
quân thì các chị không thể làm tròn nhiệm vụ, nên các ông đừng chê
trách gì khi phải hàng ngày ăn cơm osin nấu, mặc quần áo osin giặt,
uống cà phê osin pha.
Giá như các ông bỏ một chút thời gian "tiếp khách" về
ăn cơm vợ nấu, hay đừng viện với một nghìn lý do khác nhau để từ chối
đưa đón con đi học thay vợ, lau nhà giúp vợ, đưa vợ con đi ăn một bữa
tối ấm áp...
Nhiều ông cho rằng nội trợ là việc của đàn bà phụ nữ,
đàn ông không thể sờ tay vào được, một suy nghĩ, một quan điểm hoàn
toàn sai lầm, cổ hủ. Sự chia sẻ trong công việc gia đình luôn là sự
giúp đỡ tốt nhất của các ông chồng, điều đó cũng giúp cho các ông thể
hiện tình yêu đối với vợ mình một cách mạnh mẽ và hoàn hảo nhất.
Nhân ngày phụ nữ Việt Nam tôi chỉ có đôi lời vậy
thôi, mong các ông chồng hãy yêu thương vợ mình không chỉ trong một hai
ngày, mà hãy cố gắng yêu thương phụ nữ chúng tôi ngày nào cũng như ngày
nào. Như chị em chúng tôi luôn cố gắng nấu một bữa tối thật ngon để đợi
các ông về.
|
Những chia sẻ sau sẽ giúp bạn duy trì hạnh phúc dài lâu bên người yêu dấu, tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả đấy!
1. Hạnh phúc trong tay ta
Đừng mong đợi ai đó phải có trách nhiệm mang đến hạnh
phúc cho bạn. Hãy biết chấp nhận, tôn trọng, yêu và chăm sóc bản
thân. Nếu thật lòng mong muốn, lúc nào bạn cũng có thể làm một điều gì
đó khiến bạn yêu con người mình hơn. Hãy theo đuổi những gì thật sự cần
cũng như tập trung vào những đam mê thật sự của bạn. Tình yêu thường
tan vỡ khi một người cảm thấy bất mãn và đổ tội cho người kia đã khiến
họ không hạnh phúc.
Cuộc sống nằm trong tay mỗi người và tốt đẹp hay không
tùy thuộc vào ta cả. Hãy tâm niệm rằng mình xứng đáng được hưởng hạnh
phúc. Tự tạo hạnh phúc cho chính mình và từ đó chia sẻ với người yêu
hay người bạn đời.
2. Tuân thủ các thỏa thuận đã đề ra
Bạn cần tôn trọng những tính cách khác nhau giữa hai
người. Đừng mong đợi người kia đồng ý với bạn trên mọi phương diện. Làm
sao để cả hai đều hài lòng về kế hoạch đề ra và đừng tự ý thay đổi mà
không báo trước. Nếu bạn và người ấy lúc nào cũng mâu thuẫn ý kiến hay
người ấy luôn xin lỗi vì đã không giữ đúng kế hoạch, quan hệ của hai
bạn có thể chẳng có tương lai. Nếu bạn hẹn gặp chàng buổi trưa, hãy giữ
đúng hẹn hay gọi điện báo nếu bận việc đến muộn.
Nếu nghiêm túc đến với nhau, hãy tôn trọng các thỏa
thuận đã đề ra vì điều này biểu hiện bạn tôn trọng chính mình và người
mình yêu, đồng thời tạo niềm tin và cảm giác an toàn trong lòng người
ấy.
3. Tích cực chuyện trò để hiểu thêm về nhau
Chuyện trò, chia sẻ ý nghĩ với nhau để hiểu được những
điểm khác nhau giữa hai người và từ đó đưa ra các kế hoạch hay thỏa
thuận mà cả hai đều cảm giác hài lòng. Đừng hơn thua với nhau. Lúc nào
cũng cố tranh đấu cho thắng người kia rồi bạn cũng chẳng thấy hạnh phúc
đâu. Chớ luôn miệng thốt ra những câu đại loại như: “Nếu yêu em, anh phải...” hay tranh cãi đến khi người ấy phải nhượng bộ: “Ừ, thôi thì em/anh đúng”.
4. Chia sẻ và tiếp thu những trải nghiệm sống của nhau
Mỗi người đều có những trải nghiệm sống của riêng mình
và để đạt được hạnh phúc, bạn cần học cách yêu, chia sẻ và tiếp nhận
các trải nghiệm của người yêu. Một tình yêu thật sự đúng nghĩa khi cả
hai đều vui vẻ tiếp nhận những trải nghiệm cuộc sống của nhau và nỗ lực
vun xới tình yêu đó để hạnh phúc luôn xanh chồi nẩy lộc.
5. Sống chân thật, tránh dối trá
Hãy luôn sống thật với chính mình và với người ấy nếu
bạn muốn có được một tình yêu thật sự. Sự lừa dối chỉ khiến hai người
dần xa rời nhau, ngay cả khi người yêu của bạn chưa phát hiện điều
đó. Dừng giấu giếm cảm giác thật của mình, hãy mạnh dạn bày tỏ với anh
ấy hay cô ấy, chẳng hạn như: “Em thấy giận khi anh cúp điện thoại như
thế” hay “Em cảm giác buồn khi anh bỏ đi lúc mình đang cãi nhau và sau
đó không thèm nói gì với em nữa”. Nếu yêu bạn thật lòng, anh ấy sẽ hiểu
và chẳng trách bạn đâu.
6. Đừng đặt điều kiện với người yêu
Không nên cứ mong anh ấy phải đền đáp lại mỗi khi làm
gì cho nhau. Những gì bạn làm cho người yêu nên xuất phát từ trái tim
và hoàn toàn mang ý tự nguyện. Đừng để một ngày nào đó anh ấy lại nghĩ
rằng mình phải có trách nhiệm đền bù lại cho bạn vì thấy bạn coi điều
đó quá to tát.
7. Biết tha thứ cho nhau
Tha thứ là khi bạn quyết định bỏ qua quá khứ và tập
trung vào hiện tại. Hãy bàn bạc với nhau và thống nhất làm những gì để
cải thiện tình hình trong tương lai. Nên rút kinh nghiệm quá khứ và
kiên quyết tránh lặp lại những lỗi lầm xưa. Hãy tâm niệm rằng tha thứ
sẽ giúp ta cảm thấy nhẹ lòng.
8. Đừng kỳ vọng quá nhiều
Đừng yêu cầu người yêu hay người bạn đời phải thỏa mãn
mọi nhu cầu cuộc sống của bạn. Một mình cô ấy hay anh ấy không thể nào
cho bạn mọi thứ. Cũng đừng can thiệp quá sâu cũng như cố gắng thay đổi
tính cách hay lối sống của họ, vì điều đó chẳng mang lại kết quả như
bạn mong đợi đâu!
9. Sống có trách nhiệm
Sống có trách nhiệm ở đây nghĩa là bạn phải nhận ra
được bản thân phải làm gì để giải quyết các khó khăn hay nhu cầu thật
sự của chính mình. Nếu bạn cảm giác không hạnh phúc với tình cảm hiện
giờ của mình, hãy thắc mắc tại sao vấn đề lại xảy ra tương tự như trong
quá khứ và tự hỏi bản thân nên làm gì để cải thiện tình hình, thay vì
giận dữ hay loay hoay nghĩ cách thay đổi tính cách của người yêu.
10. Nhìn vào ưu thay vì khuyết điểm của nhau
Bạn có thể tập đánh giá cao ưu điểm của nhau trong
những lúc bình thường để rồi tiến thêm một bước, hay nhìn nhận ưu điểm
của người ấy trong những hoàn cảnh áp lực hơn. Hãy bảo rằng bạn yêu
chàng hay nàng biết bao, bạn không hề muốn tranh cãi với nhau mà chỉ
nói để hiểu nhau và cải thiện tình hình.
11. Biết nhận lỗi
Nếu xảy ra tranh cãi, hãy dành 10-15 phút để hai bên
cùng suy ngẫm về những điều mà mình cho rằng người kia đã sai. Cho nhau
thời gian để giải thích tại sao mình lại tức giận, mình đã làm sai
những gì, những gì người này làm mà người kia không thích hay muốn thay
đổi điều gì ở nhau...
12. Dành thời gian cho nhau
Dù bận rộn thế nào đi nữa, hãy cố gắng thu xếp thời
gian dành cho nhau. Cùng chơi thể thao, cùng ăn tối hay đơn giản chỉ là
cùng nhau ghé vào mua một vài đĩa phim yêu thích. Bạn sẽ cảm nhận được
vị ngọt của tình yêu và trở nên gắn bó với nhau hơn.
|
Nucleus Kernel
for FAT and NTFS là một chương trình phục hồi dữ liệu (bị xoá, format,
ghost,…) khá hiệu quả. So với GetDataBack, nó hiệu quả không kém.
1. Tính năng chương trình -
Hỗ trợ việc phục hồi dữ liệu từ các hệ thống file (file system) như
FAT, FAT32, NTFS 4 (trên Windows NT) và NTFS 5 (trên Windows NT Service
Pack 5,6; Windows 2000/XP/2003, Windows Vista)
Yêu cầu về Hệ thống - 1- Pentium-class processor
- 2- Windows 9X/ME/NT/2000/XP
- 3- RAM (128 MB recommended)
- 4- 20 Mb of free space
Các bạn có thể tải chương trình tại đây 2. Hướng dẫn sử dụng -
Sau khi download chương trình, tiến hành cài đặt, việc cài đặt rất dễ
dàng và nhanh chóng. Sau khi cài đặt, để chạy chương trình, nhắp Start->Programs-> Nucleus Kernel for FAT and NTFS-> Nucleus Kernel for FAT and NTFS. Giao diện của chương trình như sau: | Hình 1: Giao diện chương trình Nucleus Kernel for FAT and NTFS | Trên Hình 1 cần làm theo 3 bước cơ bản sau: - 1-
Chọn ổ đĩa để scan ở panel bên trái. Bước này nếu Windows không nhận
được ổ cứng (hoặc ổ USB để đưa vào My Computer thì … chịu .
- 2- Chọn kiểu để scan. Có 2 kiểu là Standard và Advance. Dưới đây sẽ hướng dẫn cả 2 kiểu scan đó.
- 3- Nhắp nút Next.
- Khi
chọn vào ổ đĩa, sẽ có các thông tin lien quan đến ổ đĩa đó xuất hiện,
trong ví dụ Hình 1, ta đã lựa chọn ổ đĩa USB, 996MB và có các thông tin
về ổ đĩa đó như Cylinder, Head, Sector per Track.
2.1 Kiểu Standard Scan Kiểu Standard Scan được lựa chọn nếu: - 1- Bạn mới vô ý xoá dữ liệu
- 2- Bạn nhận được thông báo kiểu như Drive Not Formatted hoặc Drive Not Ready.
- 3- Nếu ổ đĩa có bad sector(s) hoặc bạn nhận được thông báo Sector not found.
- 4- Nếu bạn xoá partition(s) bằng lệnh fdisk hoặc dùng Computer Management.
Khi chọn kiểu Standard Scan, nhắp Next để tiếp tục. | Hình 2: Nucleus Kernel for FAT and NTFS – Standard Scan Step 1 | Trong
Hình 2 sẽ đưa ra thông tin về các partition của ổ đĩa mà ta đã lựa chọn
ở Hình 1. Ở ví dụ trên, ổ USB chỉ có duy nhất một partition, dùng hệ
thống file FAT 32. Có thể sử dụng nút Search Partition để dò tìm lại các partition trên ổ đĩa đó. Lựa chọn Partition muốn cứu dữ liệu, nút Next sẽ hiển thị. Khi đó nhắp nút Next để tiếp tục. | Hình 3: Nucleus Kernel for FAT and NTFS – Standard Scan Step 2 |
Trong Hình 3 sẽ liệt kê hết tất cả các thư mục, file có trong partition
mà ta đã chọn ở Hình 2. Chương trình cũng có lưu ý rằng nếu không thấy
dữ liệu mà bạn muốn, quay lại để chọn kiểu Advance Scan.
Cần chú ý rằng các file mầu đỏ là các file đã bị xoá trên ổ đĩa. Trên Hình 3, để recove thư mục hoặc file nào đó, có thể chuột phải vào thư mục hoặc file đó. Trên menu chuột phải, lựa chọn Recover Selected… Để recove tất cả dữ liệu trên partition nói trên, có thể chọn trên menu chuột phải Recove All… | Hình 4: Lựa chọn thư mục chứa dữ liệu Recove | Sau khi chọn Recover Selected
(hoặc Recover All) ở Hình 3, sẽ xuất hiện hộp thoại cho phép lựa chọn
folder để lưu các dữ liệu recove. Sau bước này, chương trình sẽ phục
hồi dữ liệu muốn cứu vào folder đã chọn. Quá trình phục hồi nhanh hay
chậm còn tùy thuộc vào kích thước dữ liệu muốn cứu, mức độ lỗi của ổ
đĩa,…
2.2 Kiểu Advance Scan Kiểu Advance Scan được lựa chọn nếu: - 1- Sử dụng Standard Scan không recover được dữ liệu mong muốn.
- 2- Nếu đã format ổ đĩa
- 3- Nếu đã xoá Partition Table và Standard Scan không thể recover dữ liệu
- 4- Recover các folder, file đã bị xoá từ lâu.
Chú ý: Khi recover dữ liệu, nên sử dụng kiểu Standard Scan trước, nếu không được thì sử dụng kiểu Advance Scan. | Hình 5: Nucleus Kernel for FAT and NTFS – Advance Scan Step 1 | Trong Hình 5 có 2 bước thực hiện: - 1- Chọn partition muốn cứu dữ liệu ở panel bên trái
- 2- Nhắp nút Next để tiếp tục
So với chức năng của Standard Scan (hình 2) thì Advance Scan có thêm
lựa chọn: Select File System; Start Sector và End Sector. File System
có thể chọn 1 trong 3 kiểu là FAT; FAT 32 và NTFS. Đối với một số
trường hợp, chương trình không tự động check được file system của Hệ
thống (hoặc có thể check sai), khi đó ta cần phải nhớ file system của
partition đó và lựa chọn thủ công.
Start Sector và End Sector là
vị trí bắt đầu và kết thúc của một vùng ổ cứng. Ngầm định là vị trí bắt
đầu và kết thúc của một partition. Tuy nhiên trên thực tế có trường hợp
phải lựa chọn thủ công khi chương trình không xác định được (không nhận
được partition). | Hình 6: Nucleus Kernel for FAT and NTFS – Advance Scan Step 2 |
Sau khi chọn Next ở Hình 6, Nucleus Kernel sẽ scan bắt đầu từ Start
Sector đến End Sector. Có thể theo dõi được vị trí sector đang được
scan. Có thể dừng quá trình scan bằng nút Stop. Đến khi kết thúc quá trình scan, sẽ xuất hiện Hình 7 | Hình 7: Nucleus Kernel for FAT and NTFS – Advance Scan Step 3 |
Trên Hình 7 là thông tin về partition được lựa chọn. Nhắp nút Next để
tiếp tục. Khi đó các thông tin có thể recover được sẽ xuất hiện như
Hình 3. Tiến hành recover bằng cách nhắp chuột phải vào folder hoặc
file. Trên menu chuột phải, chọn chức năng Recover Selected… (xem chi tiết phần recover ở mục 3.1).
3. Một số lựa chọn khi recover dữ liệu Dưới đây sẽ nêu các bước khôi phục dữ liệu cơ bản trong 3 trường hợp: 3.1. Recover tất cả file, folder đã bị xoá - 1- Chọn ổ đĩa vật lý và lựa chọn Standard Scan
- 2- Lựa chọn Partition muốn recover
- 3- Nucleus Kernel sẽ tìm kiếm các file, folder trong partition và đưa ra danh sách các file tìm thấy.
- 4- Chọn menu Tools->Settings. Trong mục Setting for deleted file(s), chọn Recover only deleted file(s) (xem Hình 8)
...
Đọc thêm »
|
Bầu trời chẳng có gì mấy. Bầu trời chỉ có mặt trời, mặt trăng và các vì sao. Có những đám mây màu trắng, những đám mây màu đen.
Có những cánh chim. Đôi khi là một cánh chim lẻ loi. Đôi khi là một đàn chim vội vã bay về phương Nam tránh rét.
Bầu trời ngày em còn nhỏ, nhỏ xíu. Mẹ vẫn thường đạp xe chở em đi chơi. Xe đạp lọc cọc.
Em ngồi sau mẹ, lọt thỏm trong chiếc ghế sắt. Chiếc ghế sắt có đệm này, có tựa lưng này, êm ái lắm. Mẹ đưa em đi qua biết bao những con phố rộng lớn, những con phố rợp bóng cây xanh.
Hà Nội ngày xưa thật rộng lớn. Em ngồi sau mẹ, lần nào cũng vậy, toàn ngủ gật. Ngủ gật rồi còn rơi dép nữa.
Mà ngày bé em ngốc lắm. Rơi dép mà chẳng khi nào mách mẹ đâu. Về tới nhà rồi, mẹ mới phát hiện ra chiếc còn chiếc mất. Có lần thì mất cả đôi. Có lần thì thò chân vào nan hoa, máu chảy toe toét. Thế nên mẹ rất sợ em ngủ gật.
Mẹ đi đường vừa đi vừa hỏi chuyện em. Có khi còn kêu em tập hát. Có khi còn mua kem cho em ăn. Kem Tràng Tiền mát lạnh. Em vừa mút kem vừa gà gật. Rồi mẹ mua bóng bay, buộc ở thành ghế cho em. Em thích bóng bay lắm.
Lúc ở nhà bác, em cứ khóc nhè đòi bằng được trái bóng bay của anh họ em. Thế nên mẹ mua bóng bay, buộc ở thành ghế, để em chơi, để em không ngủ gật. Nhưng mà mắt em vẫn díp lại. Em gật cả vào thành ghế. Trái bóng đứt dây, bay vút lên bầu trời. Em giật mình choàng dậy. Trố mắt nhìn theo trái bóng bay, tỉnh cả ngủ. Tiếc nuối lắm lắm. Bầu trời hôm ấy, cao thật cao, xa thật xa.
Lớn hơn một chút, bầu trời của em là những đám mây. Những đám mây trắng muốt, cuộn tròn như những cục bông. Mẹ chở hai chị em em về quê. Đường về quê xa lắm. Phải mất hơn một tiếng mới về đến nơi.
Chị em em ngồi sau xe mẹ, chăm chú nhìn lên trời. - Đám mây kia hình con ngựa kìa. Đẹp nhỉ. - Ừ. Ngựa trắng là ngựa thần đấy. - Còn bên kia là hình con gấu. Ôi con gấu to quá. - Á. Hình người khổng lồ kìa, trông sợ quá.
Những đám mây cuộn tròn mình ngủ ngoan ngoãn giữa bầu
trời trong thật trong, xanh thật xanh. Có đôi lần em ước mình được nằm
giữa những đám mây bồng bềnh ấy. Thật êm đềm.
Lớn hơn một tí tẹo nữa, bầu trời của em có những cơn giông. Những cơn giông có sấm này, có chớp này. Em sợ sấm chớp lắm. Cứ như là có người đang giận dữ quát mắng ấy. Có cả người khóc nữa. Nên mưa mới ào ào như vậy. Mà mưa thì hay mất điện nữa chứ. Sợ thật đấy. Em co rúm người, nhảy tót lên giường, trùm chăn kín mít.
Giờ lớn rồi, sao em vẫn sợ mưa giông, vẫn sợ sấm chớp. Chẳng
may đang đi ngoài đường mà cơn mưa tới, là em cuống cuồng phi thật
nhanh về nhà. Trong cơn giông, người ta mới biết thèm một mái nhà.
Ngoại mất. Bầu trời của em là những vì sao. Ngày ngoại mất, em không khóc. Em nhớ ngoại nhiều, thương ngoại nhiều. Nhiều năm sau nhắc đến ngoại, em vẫn khóc òa. Đến tận bây giờ, nhiều khi nghĩ về ngoại, em vẫn rơm rớm nước mắt. Nhưng ngày hôm ấy, ngày ngoại mất, em không khóc một giọt nước mắt nào. Em vẫn tin là ngoại còn sống.
Ngoại vẫn kể em nghe rằng, khi một người được sinh
ra, là trên bầu trời kia mất đi một vì sao. Vì sao ấy sẽ xuống trái
đất, sẽ đi dạo khắp thế gian, sẽ làm cho thế giới tươi đẹp hơn, tươi
đẹp như bầu trời mùa hạ lấp lánh ánh sao. Mỗi con người đều là một ngôi
sao. Còn khi một người mất đi, là trên bầu trời lại xuất hiện thêm một vì sao. Một vì sao lấp lánh - giữa muôn ngàn vì sao lấp lánh.
Em vẫn luôn kiếm tìm, chỉ không biết ngoại là ngôi
sao nào trên bầu trời kia. Nhưng chắc là, ngoại vẫn trông thấy em mỗi
ngày đấy nhỉ, vẫn dõi theo từng bước em đi. Em - ngôi sao nhỏ của
ngoại.
Lớn hơn một chút nữa, bầu trời của em có mặt trăng. Em vẫn tin phía sau bầu trời là một thế giới. Một thế giới thật đẹp mà người ta vẫn gọi là thiên đường. Nhìn kỹ mà xem, mặt trăng giống như khung cửa sổ nho nhỏ. Những ngày không có trăng, là khi người ta khép rèm lại đấy. Nên chẳng thể nào nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ thế giới xa xôi kia.
Thi thoảng người ta lại he hé rèm ra. Trăng khuyết. Thi thoảng người ta lại mở toang cửa sổ. Trăng tròn.
Em nhìn thấy ánh sáng của những ngôi nhà trên ấy.
Những dây hoa leo quanh cửa sổ nữa. Đôi khi em tự hỏi, liệu có đứa nào
cũng đang thò đầu ra ngoài cửa sổ, ngó xuống Trái đất không nhỉ. Liệu
nó có thấy em cũng đang nhìn nó chăm chăm?
Lớn hơn chút nữa, bầu trời của em là những cánh diều. Lần đầu tiên ra sân Mỹ Đình chơi, em bị choáng ngợp bởi hàng trăm cánh diều. Những cánh diều ngả nghiêng trong gió. Có một người thả diều cho em xem. Người ấy chạy, chạy thật nhanh, rồi cánh diều vút lên, lao mình vào trong gió. Người ấy đưa tay quệt mồ hôi, ánh mắt lấp lánh nụ cười.
Cánh diều cứ lên cao, cao mãi. Em ngẩn ngơ nhìn theo cánh diều. Rồi quay sang nhìn người ấy. Bỗng dưng em thấy mình cũng giống cánh diều. Người ấy cũng giống cánh diều. Người ấy giống một cánh diều thích phiêu lưu, gió càng lớn, càng bay cao. Em giống một cánh diều nhút nhát, chỉ quanh quẩn với một góc trời nho nhỏ của riêng em. Mà đúng thật. Một cánh diều đi xa. Một cánh diều ở lại.
Lớn hơn chút nữa, bầu trời của em có những ngôi sao băng. - Cô à. Tôi mới gửi thư cho cô đấy, cô có nhận được không? - Ôi tôi chẳng nhận được gì cả. Bác gửi thư bảo đảm hay chuyển phát nhanh? - Tôi gửi qua một ngôi sao, cô nhận đi. - Nhưng trời hôm nay, nhiều sao lắm. - Cô nhìn cho kỹ vào, tôi mới gửi thôi. - Ôi tôi tìm hoài chẳng thấy. Hay bác đọc luôn nội dung thư cho tôi biết đi. -
Tôi không biết đâu. Sao cô lại không tìm được nhỉ. Ngôi sao ấy nói với
tôi là, đã chuyển lời tới cô rồi mà. Cô phải biết tôi đã viết gì chứ. - Tôi chưa nhận được mà. Thế để tôi chờ nha. Tôi sẽ chờ bác đưa thư tới. ... Ngày hôm ấy, em đã đợi. Đợi một ngôi sao băng.
Bầu trời của em hôm qua có nhiều thật nhiều những chiếc đèn trời. Những chiếc đèn lung linh chở theo những ước mơ. Không biết trên cao kia, có ai đang ngồi gom nhặt những ước mơ không nhỉ? Tò mò quá. Em cũng muốn biết. Em cũng muốn xem mọi người ước mơ những gì, có giống như em không?
Mặt đất. Mặt đất có rất nhiều thứ. Có những người em yêu thương. Có những người yêu thương em. Có ngôi nhà nhỏ bé em ở. Có ngôi trường nhỏ bé em đi học. Có công ty nhỏ bé em đi làm. Có những góc phố nhỏ bé em đi qua. Có những kỷ niệm nhỏ bé em chẳng bao giờ quên được. ...
Mặt đất là nơi em chập chững tập đi. Mặt đất là nơi em xiêu vẹo học bò. (Hôm
nay em ngồi đôi co với mấy người bạn cấp III. Em khăng khăng là ai cũng
có cái sẹo tròn tròn ở đầu gối. Đấy là cái sẹo do tập bò. Hai đầu gối
hai cái. Mọi người cười ngắc ngư. Kiểm tra. Em có. Mọi người không có. Ha
ha. 25 năm trời em tin chuyện vết sẹo ở đầu gối. Giống như U Mai 11 năm
trời tin chắc rằng đứa nào bé cũng từng bị gãy tay. Gãy tay thật oách).
Mặt đất là nơi em sống, là nơi ồn ào và náo nhiệt. Bầu trời là nơi em vẫn thường ngước nhìn, là nơi thật tĩnh lặng và bình yên. Mặt đất là nơi thật chật chội, thật bon chen. Bầu trời là nơi thật thênh thang, thật rộng lớn. Mặt đất thật mệt mỏi. Bầu trời thật dịu êm.
Hôm nay đi đường, em chợt nghe có tiếng hát. Tiếng một người mẹ hát cho con gái nghe. "Chiếc đèn ông sao sao năm cánh tươi màu, cán đây rất dài cán cao quá đầu..." Là Trung thu. Bất giác, em ngước nhìn bầu trời, ngước nhìn mặt trăng. Lâu lắm rồi. Lâu lắm rồi em không ngước nhìn bầu trời. Sao vậy nhỉ?
Có lẽ từng một thời, em chỉ thích nhìn lên bầu trời, chỉ thích nhìn sâu vào phía sau cái màu xanh trong trẻo ấy. Thế nên em mới vấp, mới ngã. Giờ thì em sợ ngã lắm. Sợ đau lắm. Nên em bước đi thật chậm. Bước đi thật từ tốn. Em cặm cụi nhìn mặt đất, cặm cụi đếm từng bước em đi. Nên
em quên rồi, quên rằng thi thoảng hãy ngước mắt lên nhìn bầu trời. Nhìn
mặt trăng, nhìn những ngôi sao. Nhìn mây bay, nhìn những cánh chim tìm
về tổ ấm.
Để quên đi những lo toan. Để quên đi những muộn phiền.
|
Cuộc sống, tham vọng, mục đích, lí tưởng... chúng dày vò, tra tấn tâm tưởng con người hết đêm rồi lại ngày.
Đó là một điều khó chịu chăng?
Đúng, nó làm con người ta bứt rứt.
Tại sao không gạt bỏ nó đi?
Có những cái là không thể và đây là một ví dụ.
Sống khó chịu vậy thì làm sao mà sống?
Khó chịu cũng phải sống bởi người ta sống được một
phần là nhờ cái khó chịu đó. Tham vọng, mục đích gián tiếp duy trì cuộc
sống chúng ta.
Tham vọng có tốt không?
Không biết nữa, nhưng có lẽ tốt, bởi đối với rất nhiều người nó là mục đích sống, là lí tưởng.
Có khi nào nó ở trường hợp ngược lại?
Có thể. Mọi người đều có mục đích sống và cố gắng đạt
được nhưng khi thất bại họ cảm thấy bí bách, thất vọng, chán trường và
có thể tìm đến cái chết.
Chết "dễ" vậy sao?
Không, bản năng sống không cho họ làm điều đó. Nó sẽ
"bắt" họ sống để nhận ra rằng cuộc sống không hề đơn giản, con người
luôn cần phải có sự cố gắng.
Vậy tại sao vẫn có nhiều người tự vẫn?
Những cá thể không theo được vòng xoay cuộc sống sẽ bị tự động đào thải.
Cũng có người tự vẫn chỉ vì cho rằng cuộc sống nhạt nhẽo?
Đúng, nhưng chỉ với những người không mục đích sống, không lí tưởng và là những con người "ích kỷ".
Nói vậy liệu có nặng lời khi con người tự có quyền quyết định mình sống hay chết?
Không, khi bản năng sống không còn cố gắng cũng chỉ vậy thôi.
Một ví dụ cụ thể về những con người như vậy?
Người trẻ có quá đầy đủ về vậy chất, không còn động
lực phấn đấu ắt tự sinh suy nghĩ cuộc sống đơn giản, nhàm chán hay sống
"chỉ thế thôi ư?"
Có giải pháp nào không?
Có đấy, bắt chúng đi làm lúc đó mới hết thời gian nghĩ linh tinh. Lao động cũng là một cách con người ta thấm thêm về cuộc sống.
Nhưng cũng có một số trường hợp không như nêu ở trên?
Đúng! Họ bị đuối cảm giác không hoà nhịp được với vòng xoáy của xã hội đặc biệt ở những nơi cuộc sống ở "cường độ cao".
Phải làm gì với những con người đó?
Nên chấn chỉnh về cái tôi mà bản thân đánh giá chưa đúng mức.
Nhưng cái khó ở chỗ, họ quẫn trí lên thì chết với sống cũng như nhau cả thôi?
Nên xem lại nền tàng nhận thức và môi trường sống của họ.
Còn với một số trường hợp muốn chết khác?
Tâm lí thần kinh không ổn định, nên đi gặp bác sĩ. Những người này thường không tính bởi tính chất bệnh lý.
Nhưng có những người bị sức ép quá lớn thì sao?
Cái gì cũng có mức độ. Con người cũng vậy nhưng quan trọng là độ lớn khác nhau của các mức độ tạo ra từ nhận thức như thế nào.
Ví dụ cụ thể về "mức độ"?
Có những người "quyên sinh" vì... trượt đại học. Chỉ
là va vấp có tí gợn đầu đời mà còn không chịu được thì nếu sống tiếp sẽ
còn tự tử nhiều lần nữa.
Nghĩ thế nào về tự tử?
Thường là rũ bỏ trách nhiệm hay cái tôi đi cao quá mức cho phép.
Những con người nghĩ cuộc sống đơn giản là như thế nào?
Sống chỉ để là sống bởi đã được sinh ra trên đời.
Vô trách nhiệm quá chăng?
Đúng. Được sinh ra và sống là may mắn lớn nhất của
mỗi con người vậy nên có tí trách nhiệm với cuộc sống một chút: thứ
nhất là tốt cho bản thân, thứ hai là cho gia đình và xã hội.
Vậy cuộc sống con người ta cần nhất điều gì?
Ngoài yếu tố căn bản duy trì sự sống thì mục đích, lí tưởng, tham vọng là những điều con người ta nên cần.
Tại sao nói tham vọng rất cần cho cuộc sống?
Nó trực tiếp gây nhiều tương tác cho xã hội và giúp con người phát triển.
Có thể cụ thể hơn?
Hãy nhìn xung quanh và tự hỏi bao nhiêu thứ đang được tạo ra tham vọng.
Nhưng tham vọng lớn quá sẽ có tiêu cực?
Cái gì cũng có mặt phải và mặt trái, nhưng tiêu cực
là sự sống thì con người phải học cách chấp nhận vì bản năng sống. Phải
có tham vọng con người mới có động lực và tiến bộ.
|
|
|
Tìm Kiếm Trong Blog Website |
|
| | |
Xem Blog Website Theo Ngày Tháng |
|
| « Tháng 04 2024 » | CN | Hai | Ba | Tư | Năm | Sáu | Bảy | | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 |
| |
Đánh Giá Website |
|
| | |
Liên Kết website:
- Tin Tức Tổng Hợp Báo PC World VietNam Báo Tuổi Trẻ Online - - - Nhịp Sống Số - - - Nhịp Sống Trẻ Tin Tức nổi bật trong ngày
- Tin Thế Giới Tin Tức Thế Giới
- Tin Xã Hội Đối nội - Đối ngoại Thời sự
- Tin Văn Hóa Thời trang Ẩm thực Du lịch
- Tin Kinh Tế Tài chính - Ngân hàng Chứng khoán Tuyển dụng - Việc làm Thị trường Lao động - Công đoàn
- Tin Khoa Học - Công Nghệ CNTT - Viễn Thông Khoa học - Tự nhiên Thiết bị - Phần cứng
- Tin Thể Thao Bóng đá Quần vợt
- Tin Giải Trí Âm nhạc - Phim Sân khấu - Điện ảnh Sách báo - Văn thơ
- Tin Pháp Luật Hình sự An ninh - Trật tự
- Tin Giáo Dục Học bổng - Du học Đào tạo - Thi cử
- Tin Sức Khỏe Làm đẹp Tình yêu giới tính
- Tin Ô Tô - Xe Máy Tin Tức Ô Tô - Xe Máy
- Tin Nhà Đất Đầu tư - Quy hoạch Không gian - Kiến trúc
|