Trạng Thái Truy Cập Website |
|
|
Số người đang online: 1 Khách Xem: 1 Thành Viên: 0 | |
|
« 1 2 ... 10 11 12 13 14 ... 17 18 »
Một cô nhỏ ngây thơ. Một anh chàng hot boy đã từng "cưa đổ" 14 cô gái nhưng lại chưa hề biết yêu. Và cô nhỏ là kế hoạch thứ 15 của cậu, chỉ có điều tất cả đã không diễn ra như cậu dự tính...
Hôm đầu tiên...
- Mày thấy con bé kia không? Trông nó cũng hay đấy chứ ?
- Thôi đi mày, nhìn nó quê như gì? Mày định thuê nó
về làm osin à? Mà lớp mình đầy em nhìn xinh tươi đây này? Hay nhãn thần
của Quân Kill đã bị lu mờ? Hahaha
- Kệ mày tao sẽ thử, thỉnh thoảng phải đổi món chứ!
Quái gì chứ mấy em nhà giàu, tiểu thư, chạnh choẹ khó chiều lắm, gì chứ
tao có cả đống rồi, bổ sung cho bộ sưu tập một gương mặt mới! Cược gì
nào?
- Như cũ nhá ! Một ăn mười.
- Ok! Năm tuần sau tao sẽ biến đổi em ấy hoàn toàn. Quân cười ranh mãnh khi nghĩ về kết quả sớm.
Cảm giác chinh chiến ngày nào đã quay trở lại,
những phi vụ cá cược tình yêu với Hàn luôn khiến Quân như được thử
thách năng lực của mình trong mấy vụ tình trường và lẽ dĩ nhiên, một
khi Quân đã ra tay thì “bách phát bách trúng”, chưa từng có ngoại lệ.
...
Ngày đầu đi học mình thấy ước mơ của mình thật to
lớn, từ bé mình đã trau dồi ngoại ngữ để có thể ngày nào đó đặt chân
vào giảng đường trường Ngoại Thương. Mình biết một con bé tỉnh lẻ như
mình học hành sẽ không thấm vào đâu so với dân thành phố. Những kiến
thức mình có sẽ chỉ là sự vụn nhặt tích góp nhỏ nhoi mà thôi. Cái cảm
giác tự ti cố hữu vẫn cứ luẩn quẩn quanh mình.
- Chào cậu, cậu đang xem mấy tờ mời đăng ký câu lạc bộ trường mình à, cho tớ mượn xem qua nhá, hôm đầu đi nhập học tớ nghỉ.
- Uh, đây! -Tôi đang lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng giật mình vì câu hỏi của cô bạn ngồi cạnh.
- Tớ làm cậu giật mình à, xin lỗi nhá. Cậu đăng kí vào câu lạc bộ nào chưa?
- Có lẽ là mình sẽ không tham gia câu lạc bộ nào cả, mình thấy không đủ trình độ lắm, còn cậu?
- Tớ chắc sẽ vào YRC (sinh viên nghiên cứu khoa học), vì chị tớ bảo nó có vẻ hay ho nhất.
Cô bạn vẫn cứ liến thoắng mà tôi lại thấy cái vỏ ốc
của mình ngày càng thu hẹp lại. Khi mới bước vào lớp sáng nay, tôi đã
thấy cái cảm giác ấy cuộn lên trong lòng thật khó tả. Dẫu biết khi vào
lớp mới sự hoà nhập ban đầu sẽ thật khó nhưng mà sao có vẻ như sự hoà
nhập này là không thể vì mình thấy khoảng cách đó quá lớn, nhìn lũ cùng
lớp mình thấy vừa ganh tị lại mặc cảm, mình cũng chẳng dám đăng ký làm
cán bộ lớp vì sợ cười là “Người như thế này mà đòi lãnh đạo người ta”.
Nhớ cái thời cấp III của mình quá, khi mình vẫn còn là một con bé lớp
trưởng đầy cá tính lãnh đạo lũ nhí nhố trong lớp đầy uy quyền.
6 tiết học trôi nhanh. Cũng chẳng có gì nhiều, chỉ
là làm quen giáo viên và phương pháp học tập mới, tất cả mình đều đã
nghiên cứu trước. Nói chung hôm nay không thật vui vẻ như mình nghĩ, có
thể mọi chuyện sẽ khác vào ngày mai thì sao. Có thể ngày mai mình sẽ cố
dũng cảm bắt chuyện và làm quen với một ai đó, chỉ sợ ...
- Chào cậu ! Chúng ta học cùng lớp đấy, sáng nay tớ
đã nhìn thấy cậu ngồi đầu dãy. Giờ Toán vừa rồi thầy giảng nhanh quá,
tớ không chép kịp bài mà lại trông thấy cậu chép bài chăm chú, cho tớ
mượn vở về chép lại nhé. Tớ hứa mai tớ sẽ trả lại, Ok?
- Uh, mình cũng chỉ chép được một ít thôi, có mấy chỗ viết tắt cậu tự dịch nhé.
- Thanks! Mai tớ hứa sẽ trả lại ngay_ Quân không
quên kèm theo một nụ cười quyến rũ chết người trên khuôn mặt thành thật
đến phát sợ, một nụ cười đã làm bao em điên đảo, nó khẽ nháy mắt về
phía Hàn đang chờ phía cổng trường như một thành công bước đầu.
Tiếp cận 1 đã xong.
Hàn đập cái bộp vào vai- Nhìn mặt mày lúc ấy trông
rõ kinh, đúng là bé nào không tin mới lạ, mà nhìn em nhà quê ấy có vẻ
ngây thơ nhỉ, chắc không đến 5 tuần đâu, thôi coi như tao bỏ tiền cược
ra để xem một mô hình mới trong bộ sưu tập của mày vậy.
-
Mày phải nhìn đấy mà học tập nhá ! Phải thế thì bọn con gái mới
thấy mình có ý thức học tập. Mỗi em mỗi kiểu, em này là kiểu mọt sách
phải dùng chiến thuật chăm học. Cứ nhìn tao mà phát huy, ai như mày đến
giờ mà không có em nào ngồi ôm eo. Đúng là Hàn “thái giám”.
Thái Hà trở thành cô gái thứ 15 "lọt" vào tầm ngắm của Bảo Quân, và liệu cô bé sẽ "ngã gục"? (Ảnh minh họa)
Mình cũng chẳng nhớ là có phải cậu vừa rồi cùng lớp
hay không nhưng thôi kệ chẳng nhẽ lại không cho mượn thấy kỳ kỳ sao ấy.
Chuyện gì đến rồi sẽ đến, mai khắc biết. Mà nhìn cậu ấy thành thật thế
cơ mà dù gì thì cũng chỉ là một quyển vở toàn lý thuyết, không có nó
mình vẫn có thể làm bài về nhà. Coi như có thể quen thêm một người.
Nắng vàng nhẹ nhẹ trong một buổi sáng mùa thu của Hà Nội trứ danh. “Cứ
kệ bọn nó đi, mày là mày cơ mà, sao lại có cảm giác đấy” tôi bất giác
cười và nhớ lại câu nói của thằng bạn thân hôm xuống trường nhập học
khi mà tôi tâm sự với nó nỗi lo lắng của mình, nhưng sao tao thấy để
thực hiện được lời mày khó quá Minh à.
Hôm thứ 2...
- Hôm qua quên chưa giới thiệu, mình là Quân, Bảo Quân. Trả vở ấy này! Thế còn tên ấy là gì nhỉ?
- Mình tên là Hà, Thái Hà.
- Hôm nào có gì cho tớ mượn vở nữa nhé!- Và một nụ cười dễ thương nữa lại xuât hiện.
...
Tan học, một buổi học nữa lại kết thúc, hôm nay vẫn
nắng vàng tươi mà sao mình chẳng thấy có thêm gì mới. Hôm nay mình vẫn
chưa quen thêm ai ngoài cô bạn hôm qua ngồi bên cạnh. Tên gì nhỉ? Hoài
Đan, Vũ Hoài Đan, một cái tên thật đẹp và một người cũng khá dễ gần.
- Hey, chào! Đi bộ à, nắng thế này, lên xe tớ đèo về. Tớ biết là nhà
cậu cũng gần đây nên đừng lo phiền cho tớ. Coi như tớ trả ơn cậu hôm
qua cho tớ mượn vở.
- Không cần đâu, mình quen rồi mà. Cậu cứ về trước đi.
- Đi đi mà, tớ có 2 cái mũ bảo hiểm này, không sao đâu. Coi như biết thêm nhà một người cùng lớp ấy mà.
- Ừ thì cám ơn cậu vậy nhé. Nhà mình ở...
...
- Đây chỗ tớ ở đây.
- Cậu ở tầng mấy? Tớ xin đưa cậu lên tận nơi cho biết chỗ, hôm nào có bài gì tớ còn đến tớ hỏi.
- Tầng 5, hơi cao phải không. Khi nào cậu cần hỏi trên lớp cũng được, muộn rồi, chào nhé.
- Ừ, bye. Mai gặp nhé! Thái Hà.
Thật ngạc nhiên vì cậu ấy nhớ tên mình đầy đủ như thế. – Chào Bảo Quân.
Bước 2, biết nhà đã thắng lợi.
Hôm thứ 3...
- Này Hà này, mình ngồi cạnh cậu được không, ngồi dưới kia bọn nó nhí
nhố quá, chẳng nghe được gì! Ngồi gần có gì cho tớ hỏi bài luôn cho
tiện.
- Tuỳ thôi, nếu cậu thấy cần.
...
- Lại đi bộ à?
- Ừ, chỗ để xe nhà tớ khó lấy quá nên sáng nào cũng không thể dắt ra được.
- Lên xe đi tớ đèo về. Tiện đường mà. Ai lại để bạn cùng bàn đi nắng thế này.
- Cảm ơn Quân nhé. Không phiền thật chứ.
- No star where ( không sao đâu )
- Cậu hài hước thật.
Bước 3,đã thu gần khoảng cách không gian.
Hôm thứ 4,...
- Thế xa nhà chắc buồn lắm nhỉ?
- Ừ mới đầu nên tớ thấy cũng bình thường! Quân là cháu đích tôn chắc được chiều ngất trời phải không.
- Ôi dào, bố mẹ tớ không quan tâm đến cái danh hiệu ấy đâu, chỉ
có ông tớ là lúc nào cũng “thằng cháu của ông”, mệt hết cả người. Cứ
như Hà con một lại hay, muốn gì làm đấy không phải chịu cả đống áp lực,
là tấm gương cho mọi người nhìn vào.
- Ai cũng có nỗi khổ cả mà. Thầy vào kìa...
Những mặc cảm của Hà dần bị thu hẹp vì câu bạn vui
tính ngồi bên cạnh, có lẽ lây tính hài hước của Quân, Hà thấy mình cũng
đã chủ động lên rất nhiều, rốt cuộc thì đâu phải dân thành phố ai cũng
kênh kiệu như Hà từng nghĩ trước kia đâu. Nếu bỏ qua mấy cô nàng tiểu
thư ngồi giữa lớp lúc nào cũng nhìn Hà bằng con mắt khinh khỉnh, nói
chuyện đầy kiểu cách thì số đông còn lại cũng thật dễ gần. Hà thấy khâm
phục cái cách Quân nói chuyện với mọi người, giống như là đã quen và
thân từ trước, ai Quân cũng có thể đùa và hài hước được.
- Quân quen nhiều bạn cùng lớp này lắm phải không.
- Uh hầu hết là bọn cùng trường cũ. Mấy đứa khác trường thì quen
linh tinh ấy mà. Chỉ có Hà là người đầu tiên tớ làm quen, một người mới
tinh, ngồi cạnh cậu nói chuyện thật thú vị.
Mặt Hà ửng đỏ.
Bước 4 tạo lòng tin và sự thân thiện dễ đồng cảm đã xong.
Hôm thứ 5,...hết tuần 1.
- Hà này, chiều nay cậu có rảnh không, viết hộ tớ một bài văn nhé.
Con em mình nó nhờ mà tớ lại mít đặc môn này. Giúp tớ, có gì sẽ hậu tạ
sau.
- Mình không chắc là viết có hay hay không đâu. Có gì Quân tự chịu trách nhiệm nhá.
- Ôi, cứ phiên phiên ấy mà. Nó mè nheo tớ từ hôm qua đến giờ, mà
hôm nay tớ hứa là sẽ làm cho nó rồi, bài văn tả cái bút chì ấy mà,
nhưng hôm qua tớ viết nó lại chê tớ viết giống cái thìa. Làm nó cấu tớ
tưng bừng.
- Uh thế cuối giờ Quân qua lấy nhé.
...
“Em có một cây bút
...
Đọc thêm »
|
Đã từng giới thiệu đến các bạn 10 phần mềm đóng gói (Portable),
hôm nay tiếp tục gửi đến các bạn 11 phần mềm khác ...
1. Portable Mayoko 1.1.3
Phần
mềm cho phép bạn tìm kiếm đến 3.5 Petabyte tập tin được lưu trữ trên
các máy chủ RapidShare. Từ nay bạn có thể tìm thấy bất kì tập tin bạn
muốn. 2. Portable RegDoctor 2.05
Phần mềm sửa chữa các lỗi trong Windows chỉ với vài "cú" click chuột đơn giản. 3. Portable System Mechanic Professional 8.0.0.17
Công cụ giữ cho máy tính của bạn luôn an toàn, nhanh và tránh xa các lỗi khó hiểu. 4. Portable HiDownload Pro v7.19
Đây
là trình quản lý tải tập tin đa luồng cho phép bạn tải từng tập tin độc
lập (hay danh sách nhiều tập tin) từ trang web và các trang FTP mà vẫn
tối ưu kết nối Internet của bạn. Ứng dụng hỗ trợ các định dạng đa
phương tiện phát qua mạng cùng giao thức RTSP (Real Time Streaming
Protocol) với tùy chọn tiếp tục sau khi tạm ngừng, cho phép bạn tải
phim, nhạc hay thu lại phim nhạc và radio phát qua mạng. Chương trình
cũng cung cấp một công cụ phân tích các liên kết MMS/RTSP, cũng như
trình quản lý truyền phát tích hợp. 5. Portable Home Plan Pro v5.2.12.23
Được thiết kế để tạo ra các bản vẽ nhanh chóng với chất lượng cao một cách dễ dàng. 6. Portable InAlbum Deluxe v.3.2
Chương
trình cho phép tạo lập và chia sẻ các trình diễn ảnh kèm âm thanh, hình
ảnh và nhạc chỉ trong vài phút. InAlbum là công cụ đóng gói độc đáo
giúp bạn biến các bức ảnh số thành các album ảnh bắt mắt. Rất thú vị,
nhanh chóng và dễ dàng. 7. Portable Nitro PDF Professional 5.4.1.7
|
Ngày
nay phần mềm Portable đã quá quen thuộc với mọi người vì tính tiện dụng
của nó là kích hoạt và sử dụng. Vì vậy, một vài phần mềm hay để trong
USB là cực kì cần thiết cho bạn. Các phần mềm này là những phần mềm thông dụng, dễ sử dụng nên các bạn có thể tải về và sử dụng ngay rất tiện lợi! 1. Portable TuneUp Utilities 2009 v8.0.1100
Tối
ưu thực sự khi máy tính của bạn có vấn đề về lỗi và giúp bạn tùy biến
hệ thống thích hợp với nhu cầu của bạn. Nó kết hợp với bộ phận quan
trọng của hệ thống: bảo mật, dọn dẹp và bảo dưỡng dưới một giao diện
hiện đại. Bạn có thể di chuyển những tập tin không cần thiết từ phần
cứng của bạn, dọn dẹp và tối ưu Registry Editor, sắp đặt sự kết nối
internet của bạn , khôi phục nhữn g files đã xóa, tối ưu bộ nhớ và hơn
thế nữa. Thêm vào đó , bạn có thể phân chia hệ thống , tiếp nhận những
đề xuất tự động đối với những cải thiện mang tính khả năng và theo dõi
tỉ mỉ thông tin về phần cứng.
Tải về(10,6 MB).
2. Potable Dreamweaver 8.0.2 Pro
Là
trình biên tập và soạn thảo HTML rất chuyên nghiệp, dùng để thiết kế,
viết mã và phát triển website ứng dụng web. Cho dù bạn có thích thú với
công việc viết mã HTML thủ công hoặc bạn thích làm việc trong môi
trường biên soạn trực quan thì Dreamweaver cũng cung cấp cho bạn những
công cụ hữu ích để nâng cao kinh nghiệm thiết kế web hiện có.
3. Portable Internet Download Manager 5.14 Build 3
Internet
Download Manager có một hệ thống tăng tốc tải dữ liệu thông minh với
việc hộ trợ tính năng chia nhỏ gói dữ liệu và kỹ thuật tải nhiều phần
dữ liệu an toàn để cải thiện tốc độ download. Không giống như các
chương trình download khác là chỉ chia nhỏ dữ liệu khi bắt đầu tải về,
thì Internet Download Manager tự động chia nhỏ trong suốt tiến trình
download. Internet Download Manager còn có khả năng kết nối liên tục
nhiều lần không cần thông qua các bước đang nhập thêm vào để đạt được
mức tốc độ download tốt hơn.
4. MS Office 2007 + KGB Portable
Tích
hợp sẵn Office 2007 và chương trình nén và giải nén cực mạnh KGB
Archiver. Sau khi nhấn vào Office 2007 để giải nén sẽ một tập tin là Office_2007.kgb, rồi bạn nhấn vào KGB Decompress để giải nén trình cài đặt Office 2007. Cuối cùng, bạn chỉ việc tiến hành cài Office 2007 như bình thường.
5. Portable RamCleaner 6.9.5
Làm
cho việc giải phóng vùng RAM không sử dụng dễ hơn bao giờ hết. Nó sẽ
đảm bảo cho bạn luôn có đủ bộ nhớ để chạy các ứng dụng yêu thích mà
không có vấn đề gì xảy ra. Bạn có thể giải phóng bộ nhớ chỉ với 1 cú
click chuột. RamCleaner đưa ra những thông tin khác nhau về t
...
Đọc thêm »
|
Vậy là đã đến Noel 16...Cứ mỗi lần Noel đến là lòng nó lại nao nao, trông chờ một điều gì đó vô vọng...
Điện thoại rung. "Noel di
choi khong, anh dua em di. Dung bat anh phai ngoi cung em hang gio o
san bay nhu nam ngoai nha. Di choi thu vi hon nhoc oi".
Là tin nhắn của anh.
Anh đã "chụp mũ" nó trước rồi. Um, thế thì Noel năm
nay, vẫn đến sân bay như thường lệ, chỉ có điều, không cần anh đi cùng.
Thế thôi.
_____oo0oo_____
2 năm trước, đầu tháng 12...
Nó gặp hắn đúng một lần cũng ở tại sân bay này. Thật
ra thì nó thường dạo ở sân bay không mục đích, lúc thì bước sang khi
trong nhà nóng nực, cần một chút gió, lúc lại qua chỉ để mua thanh
socola về nhà nhấm nháp. Lần đó chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào
mà chiếc taxi gần đó chạy với tốc độ chóng mặt, nó thì mải nhìn đâu
đâu, chỉ đến khi nghe tiếng la í ới cùng một cái kéo tay thật mạnh
khiến nó té nhào sang một bên, nó mới hoàn hồn.
Hắn vừa cứu nó.
"Đi đâu mà thơ thẩn vậy bạn? Đón ai à?"
"Không, nhà mình gần đây. Xin lỗi, phiền bạn quá..." - Nó nói hờ hững.
"Không sao. Đâu thể lường trước được chuyện gì" -
Nói rồi hắn nháy mắt, rồi lao đi cùng đống hành lý chất chồng sau khi
vào một chiếc taxi, không thèm ngoái đầu nhìn nó nửa giây. Một tấm thẻ
học sinh rơi ra, kèm theo là một số điện thoại di động được ghi sẵn
trên đó. "Có thể là số của hắn" - Không chần chừ, nó gọi thử, đầu dây
bên kia, một giọng trầm lạnh lùng vang lên. Nó cúp máy ngay. Chính xác
là hắn!
_____oo0oo_____
"Phạm Gia Kỳ. Du học sinh tại Úc. Chà, tên đẹp,
người cũng "tạm được". Làm thế nào trả hắn tấm thẻ này nhỉ? Chậc, bây
giờ nếu "xưng danh" và bắt chuyện trước thì thế nào hắn cũng tưởng bở.
Gặp nhau một lần chẳng nói lên được gì cả. Vậy phải làm sao?" - nó đắn
đo.
Một con bé ương ngạnh và đầy kiêu hãnh như nó chẳng
bao giờ chịu phục tùng hoặc làm quen trước với ai. Vì thế, để trả ơn
"cứu mạng", ngày nào nó cũng nhắn tin một cách âm thầm đến số điện
thoại của hắn. "Hắn mới về, ắt hẳn sẽ ở Việt Nam ít nhất một tháng, nếu
tinh ý, ắt hẳn hắn biết mình đang giữ tấm thẻ. Và tìm mình đòi lại.
Thế là, thỉnh thoảng nó lại nhắn tin vào số máy đó,
lúc thì chúc ngủ ngon, khi thì kể những chuyện vặt ở lớp, ở trường, khi
thì "Hello ngày mới". Chẳng bao giờ nó hỏi hắn là ai, và cũng chẳng bao
giờ hắn đáp lại tin nhắn.
Hơi hụt hẫng, những tin nhắn của nó thưa dần...Nhưng
vẫn theo kiểu "cầm chừng". Sự kiêu hãnh không cho phép nó nói: "Tôi
đang giữ thẻ học sinh của bạn. Bạn muốn lấy lại chứ?". Không, không bao
giờ. Hắn nghĩ hắn là ai? Là ai mà chẳng bao giờ gặng hỏi mình một câu,
dù một tin nhắn chưa đến 500 đồng.
Và mình thì cứ chờ đợi điều gì đó một cách ngu ngốc.
Chỉ một cái nắm tay cứu mạng mà nó phải "chịu ơn" khổ sở một cách lặng
thầm? Từ bỏ thôi nhóc ơi!
_____oo0oo_____
Noel năm đó, đúng vào hôm đó, nó nhận được tin nhắn từ hắn: "Ra san bay đi".
"Hừm? Hắn là ai mà dám ra lệnh mình kiểu đó? Đã thế cho biết tay!"
"Khong ra thi lam gi duoc nhau"
....
"Minh sap roi khoi Viet Nam, muon gap ban lan cuoi".
Khoác vội chiếc áo ấm, vẫn còn mang đôi dép lông đi
trong nhà, nó cuống cuồng chạy ra sân bay, tấm thẻ học sinh dường như
bị uốn cong...
Hắn. Ngồi đó. Vẫn cái vẻ trầm tư. Đội nón len, áo khoác, khăn choàng...
"Tại sao không bao giờ trả lời tin nhắn. Để rồi giờ
bắt người ta ra đây chứng kiến cảnh ra đi. Hả?". Nó nói trong tiếng
nấc, lòng bực cùng cực. Tại sao hắn chẳng có mối liên quan gì, mà nó
lại bị ràng buộc bởi tấm thẻ học sinh đáng ghét. Để rồi giờ phải buồn
khi không còn được nhắn tin cho hắn, để rồi đây là lần cuối cùng thấy
mặt hắn. "Tại sao?"
"Vì mình...không muốn làm bạn bận tâm suy nghĩ quá nhiều. Nếu lỡ nảy sinh tình cảm thì bất hạnh lắm!"
Nó cười thật lớn. Trời! Hóa ra tưởng bở còn hơn mình
nghĩ! "Sao không thử nghĩ trong sáng xíu đi! Trời ơi! Đâu phải cứ nhắn
tin cho bạn liên tục là thích bạn đâu! Chẳng qua là chỉ muốn "đền ơn
cứu mạng" thôi mà! Thôi nào anh bạn. Tấm thẻ học sinh đây! Đi vui vẻ
nhé, và chờ mình quay về nhà, bởi mình không muốn bị bỏ lại. Tiễn bạn ở
đây được rồi. Noel vui vẻ". Nói rồi nó ôm hắn, và tháo sợi dây chuyền
đang đeo, đặt vào tay hắn. "Hãy giữ lấy".
"Bạn là một cô gái đặc biệt và kì lạ nhất mà mình từng biết. Mình sẽ lấy lại tấm thẻ học sinh này sau".
"Khi nào?"
"Một ngày không xa. Có thể chính vào ngày 24 đấy, nhưng không nhất thiết là tháng 12".
"Mình sẽ đợi".
Hắn ôm nó, đặt vào tay nó một mảnh giấy, rồi quay lưng, nói lạnh lùng: "Bây giờ thì bạn về đi!"
Về nhà, nó bắt đầu mở mảnh giấy...
_____oo0oo_____
Hai năm trôi qua...Cứ vào ngày 24 mỗi tháng, nó lại
ra sân bay ngó dáo dác, kiếm tìm...Nó biết, và hiểu rõ, có thể, vâng,
có thể sẽ chẳng bao giờ gặp hắn lần nào nữa...Là gì của nhau chứ? Hai
năm trôi qua, không liên lạc, không thư từ, không một tin nhắn, nick
cũng không có lấy một offline message...Trông chờ vào cái gì?
Anh bực bội vì cái tính cách kì lạ của nó. Cứ ngồi ở
sân bay vào mỗi tối 24. Cũng phải thôi, dù anh rất giống hắn về vẻ bề
ngoài, nhưng tính cách thì dường như không có gì bí ẩn, chẳng cần tốn
sức khám phá... Nó không có ý so sánh, nhưng thật ra nó đến với anh
cũng chính vì anh quá giống hắn...
_____oo0oo_____
Noel năm nay cũng buồn như năm trước. Chắc cũng vô
vọng. Nhưng vì đã là thói quen, nên nó vẫn ra, mua một thanh socola.
Gió lồng lộng, nhưng lạnh lắm. Ai cũng vui vẻ đi chơi Noel kìa, sao nó
buồn thế kia...
Nó ôm vai. Vì lạnh. Khi nãy đi vội nên quên mang áo
khoác. Dòng nước mắt bỗng chảy dài, không ngăn ra được. Bỗng dưng một
chiếc áo ấm được khoác lên người nó, một chiếc khăn giấy lướt trên má
nó. Nó không cần biết đó là ai, nhưng đó có thể là người nó tin tưởng.
Ôm chầm người đó, nó òa khóc.
"Sao lại thế. Mình về để lấy thẻ học sinh đây"
Nó tròn xoe mắt, nhìn chằm chặp vào hắn. Phải hắn
không? Hay là anh? Biết đâu chừng, anh đã biết tất cả và giả bộ làm nó
vừa lòng? Không. Đây chắc chắn là hắn. Giọng của hắn không lẫn vào đâu
được.
"Món quà Noel năm nay của mình đây sao?" - Nó rưng rưng.
"Không. Món quà Noel dành cho bạn còn đặc biệt hơn
nữa". Nói rồi anh bước ra, đứng bên cạnh hắn, nó ngạc nhiên đến mức
không thốt nên lời.
"Đây là anh sinh đôi của mình. Vì ba mẹ chia tay nên
anh sống với ba, mình sống với mẹ bên Úc. Thẻ học sinh là của mình,
nhưng số điện thoại là của anh mình. Anh ấy không bao giờ trả lời tin
nhắn, vì biết đó không phải là tin nhắn dành cho anh ấy! Tờ giấy mình
đưa cho bạn vào cái ngày cuối cùng là do anh ấy viết. Không phải mình"
Nó nhìn anh. "Tại sao bấy lâu nay anh lại không cho em biết? Anh biết hết sự thật rồi, sao lại còn giả vờ như thế với em?"
"Bởi vì anh không đủ can đảm...để nói rằng...Anh
thích em vì những tin nhắn mà em gửi, vì tính cách độc đáo mà em
có...Hơn nữa, anh đến sau Gia Kỳ. Thật sự, Gia Kỳ không cố ý để em
buồn, mà cậu ta không muốn làm "chướng ngại" khi biết anh thích em".
Biết được sự thật nó cảm thấy bất ngờ, rồi nhẹ nhõm,
sau đó vui lạ kì. Thì ra, người mà nó chờ đợi, yêu thương, lại là người
gần nó nhất mà nó không hề biết. Vậy mà cứ đi kiếm tìm điều gì đó viễn
vông xa vời...
Trả thẻ học sinh cho Gia Kỳ, nó mới biết thêm được
một điều nữa. Hắn ta là du học sinh, nhưng chuyện này xảy ra...3 năm về
trước cơ! Nên dù không có thẻ, cũng chẳng hề hấn gì!
Một Noel đầy bất ngờ, nhưng cũng tràn ngập hạnh
phúc. Khi nó được kéo ra khỏi sự mộng tưởng, và trở về với thực tại
cùng với hai người mà nó thương yêu...
Tờ giấy 2 năm về trước mà Gia Kỳ đặt vào tay nó, rơi
ra và bay đi...Mực đã nhòe, giấy đã nhàu nát nhưng vẫn thấy rõ chữ: "I
love you"...
|
Em loay hoay, chỉ còn một ô nữa mà lắp mãi không xong. Xoay bên này thì mất bên kia. Em bực tức định ném đi. Một ngày thật đặc biệt...em tới nhà anh... Đã lâu rồi em không thấy anh, và ngay lúc này em đang hạnh phúc hơn bất cứ khi nào. Lịch học kín tuần khiến em không còn thời gian cho
sự vui chơi, giải trí nữa. Cả tháng, cả tuần thậm chí cả ngày chỉ biết
nghĩ đến một quyển sách. Em mong có lấy một giờ nghỉ ngơi và em đã rất
cố gắng để đổi lấy một giờ ngồi bên anh. Hôm nay...chính ngày hôm nay, em đã mong chờ từ
lâu rồi. Em trằn trọc, mất ngủ cả tối chỉ mong cho mau tới sáng để được
gặp anh. Anh nhìn em và cười. Nụ cười của anh xua tan mọi căng thẳng
mệt mỏi của em. Bình thường anh hay kể chuyện cho em nghe, nhưng hôm
nay anh lại bảo muốn nghe chuyện của em. Em mệt nhọc khi nghĩ đến những
câu chuyện đó nhưng cuối cùng lại kể tuốt cho anh. Đỡ đi một gánh nặng
và em cảm thấy thật nhẹ nhàng. Anh vẫn cười. Anh đưa cho em một khối rubic. Em
nhìn không hiểu. Chẳng lẽ anh muốn em lắp cái này ư? Anh không hiểu là
em đang rất mệt mỏi sao? Chỉ mong một giờ ngồi bên nghe anh nói chuyện
vui chứ không phải làm công việc tẻ nhạt, khô khan này...Và cuối cùng
anh cũng nói: - Em thử lắp đi! - Cái này ư? - Phải! Em hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý. Em nể anh
nên mới thử một thứ mình không thích. Em loay hoay, chỉ còn một ô nữa
mà lắp mãi không xong. Xoay bên này thì mất bên kia. Em bực tức định
ném đi. - Đừng! - ... - Đưa anh nào!
Anh cười mỉm rồi đón lấy khối rubic. Anh xoay nhẹ
vài vòng, nhanh thoăn thoắt đến nỗi em không còn nhìn thấy sự chuyển
động của tay nữa. Em tròn mắt ngạc nhiên. Anh vuốt tóc em, bảo: - Em thấy anh làm nhanh chứ? - Sao anh giỏi thế? - Học cả mà. Anh thấy em nên sắp xếp thời gian hợp
lý như vậy sẽ không bị mệt mỏi quá. Đừng cố làm gì quá sức, hãy nghỉ
ngơi bình tâm lại rồi làm tiếp. Em không nên quá gượng ép, cũng như trò
chơi vừa xong...Dần dần em sẽ làm được. Hãy nhớ! Sắp xếp hợp lý là có
thể giải quyết tất cả. Em nhìn anh, em hiểu điều anh nói và emm tự nhủ sẽ cố gắng. Giờ đây, mỗi khi cảm thấy chán nản, em lại lấy
khối rubic ra. Em nhìn thấy nụ cười và những lời khuyên của anh ở trong
đó. Em sẽ cố gắng sắp xếp hợp lý vì...em còn phải dành thời gian nghe
những câu chuyện của anh nữa chứ!
|
Đêm Giáng sinh cái lạnh se sắt mùa đông, không khí náo nức lạ lùng kéo những con người xa lại đến gần nhau hơn...
Mối tình đầu tiên ra đi vội vã, lướt qua như một cơn
gió thoảng. Đêm Noel lạnh. Sau bao đêm vùi trong chăn khóc lóc, tối nay
tôi quyết định ra ngoài. Thoa chút son môi, tôi nhìn mình qua gương,
hệt như một con mèo vừa vớt dưới bờ mương lên. Tôi kéo khăn, khép cửa
lại. Mùa đông về thật rồi. Đường phố ngập tràn sắc đỏ, những dòng người tập nập
lướt qua. Tôi thấy mình lạc lõng với áo khoác xanh, khăn xanh, giày
xanh và quan trọng hơn, tôi đi một mình. Tôi lang thang dọc theo những
tuyến đường nhộn nhịp, cố ngăn mình không rơi nước mắt, khóc thế là đủ
rồi. Ngày này năm trước bàn tay tôi cũng ấm áp trong tay H. H, lại H. Một thằng bé va vào người tôi. Tôi ngã lăn ra phía
sau, đau khủng khiếp. Tôi mỉm cười nhăn nhó, chả lẽ lại cau có với một
cậu bé trong đêm Giáng sinh. Thằng bé chỉ đợi có thế chạy vù mất. Tôi
không đứng dậy được, sái chân rồi. Một chiếc giày bị gãy, tôi lê sang
vệ đường, tự dặn lòng mình không được khóc. Không khóc mà. Tôi định lấy chiếc khăn tay trong cái ví để bịt vết
máu đang chảy, chẳng thấy cái ví đâu. Tôi loay hoay quay lại chỗ cũ với
hi vọng mong manh mình đã đánh rơi ở đấy. Chỉ là quay lại cho đỡ dằn
vặt thôi, chứ thực ra lúc ấy trong đầu tôi vẫn còn hình ảnh thằng bé lạ
hoắc tự nhiên đâm sầm vào mình. Trong ví có điện thoại, tiền... làm sao
tôi về? Đêm trời càng lạnh hơn. Đừng khóc, không được khóc nhé. Thê thảm, tôi tháo nốt chiếc giày còn lại, đi chân
đất. Bàn chân tôi, giữa mùa đông, giữa nền đá vẫn chẳng còn cảm giác gì
cả. Thất thiểu, bỗng một bóng đen lao tới, tôi choáng váng. Khi ngồi
dậy tôi không còn chịu đựng được nữa, tôi gào lên: "Anh không có mắt
à?" Rồi òa khóc, khóc như đứa trẻ bị thầy giáo phạt về nhà lại bị mẹ
đánh vì bài kiểm tra điểm kém. Tôi cũng chưa nhìn rõ đấy là anh hay chị
hay ai ai nữa, mặc kệ, chỉ quát cho đỡ bức bối trong lòng. Đợi tôi hết
nước mắt ngắn nước mắt dài, một giọng trầm ấm văng lên: "Anh xin lỗi,
anh có mắt nhưng anh bị cận em ạ". Tôi ngước nhìn lên... Anh ta mỉm cười... Đêm mùa đông thật lạnh... Tôi cau mặt. Anh ta cười giải thích vội: "Anh xin
lỗi, anh không có ý gì đâu chỉ thấy em thảm hại như một con mèo vừa vớt
dưới ao lên". Tôi cũng phì cười. Câu này xuất hiện trong đầu tôi lúc
tối một lần rồi. Anh đỡ tôi dậy: "Em đi một mình à? Anh cũng đi một
mình. Lạnh quá, hay vào tạm quán đằng kia đã, em sắp chết cóng rồi đấy". Lời đề nghị quá đột ngột, tôi nhớ đến những người lạ
mặt trong câu chuyện của mẹ. Rồi tất cả đều kết thúc với câu: "Bọn lừa
đảo cả đấy, cẩn thận con ạ". Mặc kệ, lừa đảo cũng được, tôi cũng còn gì
nữa đâu, nếu đi nữa chắc tôi ngất mất. Quán cà phê đêm Noel đông nghịt người, anh chen chúc
tìm được một cái bàn trống. Anh ta khá cao và gầy lại mặc chiếc áo
khoác dài đen, đeo kính cận gọng đen trông như mấy lão phù thủy ác ác
trong truyện cổ tích. "Làm gì mà nhìn anh như trẻ con nhìn phù thủy
thế?". Tôi bật cười. - Sao đêm Noel anh lại đi một mình? - Anh cũng đang định hỏi em câu ấy. Anh bị thất tình, đừng bảo em cũng thế nhé. Tôi gật đầu. Anh cười: "Thế là hai chú ngựa già cô đơn gặp nhau rồi". Đêm Noel tôi đi dạo với một người lạ, có nằm mơ tôi
cũng không dám nghĩ mình lại liều lĩnh đến vậy. Anh nhìn chân tôi:
"Giầy em đâu?", anh bảo tôi ở đấy rồi quay lại chỗ cũ. Anh tất tả
quay lại với đôi giày xanh đã gãy của tôi và một lọ keo dán. "Giờ chẳng
có cửa hàng nào bán giày nữa đâu. Anh dán em đi tạm nhé. Sao lại trố
mắt ra thế? Chả lẽ môt anh chàng học ngành xây dựng không sửa giày giúp
bạn gái được à?" Tôi kể cho anh về H, về mối tình đầu tiên của tôi.
Anh lặng lẽ nghe. Đêm về khuya gió càng lạnh, người qua đường dường như
cũng vội vã hơn. Đi đến cuối con đường, tôi ngập ngừng: "Muộn rồi em
phải về". Anh dúi tiền vào tay tôi, tôi không chịu. Anh nhẹ
nhàng: "Anh biết em sẽ không nhận nhưng nghe anh nói đã. Anh là sinh
viên anh không có xe để đưa em về mà em mất hết tiền rồi về bằng cách
nào nữa. Đừng ngại sau này nếu còn gặp lại nhau. Anh sẽ đòi lại mà, cả
vốn lẫn lãi, anh không cho đâu". Tôi lên xe, bóng anh như cây khô mùa đông càng lẻ loi bên lề đường. Đêm
Noel này tôi vẫn một mình nhưng không còn thấy cô đơn nữa. Tôi vẫn muốn
gặp lại anh một lần, chỉ một lần thôi để nói lời cảm ơn tôi đã quên đêm
ấy.Tôi chẳng biết gì về anh ngoài anh là sinh viên trường xây dựng, tên anh tôi cũng chưa kịp hỏi. Noel năm ấy tôi đã cảm thấy ấm áp bên người lạ. Ở đâu
đó trên trái đất này, đêm nay, liệu có một anh chàng nào đó cúi xuống
đi đôi giày màu xanh đã gãy cho một cô gái nào đó giữa đêm thành phố
tràn ngập sắc đỏ nữa không?
|
Ai cũng có những ký ức riêng cho mình về Giáng sinh. Em cũng vậy. Chỉ
có điều ký ức của em quá rõ, quá đậm để em mang theo suốt cuộc đời còn
lại. Để em không bao giờ có thể tha thứ cho mình.
Em, anh, và anh ấy gặp nhau
cũng vào một đêm Giáng sinh ở một nơi rất xa và có rất nhiều tuyết,
nhiều đến nỗi em có cảm giác cả thành phố được làm bằng tuyết. Anh và
anh ấy quả thực rất khác nhau. Chính vì vậy em đã yêu anh ấy một cách
say đắm và quý anh một cách chân thành như một người anh trai. Ngày... tháng... năm... Hôm nay được về sớm, em vội vã
chạy ra chợ mua thức ăn để kịp làm bữa tối. Hôm nay là kỷ niệm một năm
ngày em và anh ấy quen nhau. Anh ấy đã không đến. Anh ấy bảo công việc
quá bận rộn vào những ngày cuối năm. Em cảm thấy hơi buồn, dù sao, em
cũng thông càm cho anh ấy. Nhưng bữa tối của em cũng không uổng phí.
Anh đã ăn mọi thứ em nấu một cách ngon lành. Ngày... tháng... năm... Em hỏi anh tại sao anh ấy không
thích nắm tay em. Nhất là khi đi dạo ở chỗ đông người dù tụi em quen
nhau đã lâu rồi. Em phải làm sao để anh ấy cảm thấy tự hào về em? Con
trai sao lạ quá. Em kế cho anh nghe tay em luôn lạnh cóng vào mùa đông.
Em cảm thấy tủi thân. Hôm sau anh mang tặng em một cặp găng tay xinh
xắn màu trắng. Ngày... tháng... năm... Em kể cho anh nghe em có linh
cảm không tốt, em rất sợ mất anh ấy, dạo này anh ấy ít liên lạc với em.
Em sợ mình sẽ không sống nổi nếu xa anh ấy. Em sợ cảm giác phải lủi
thủi một mình. Anh kéo em ra ngoài chơi và nặn cho em một con người
tuyết màu trắng thật là cao. Ngày... tháng... năm... Đã hai năm kể từ ngày em quen
anh ấy. Đêm Giáng sinh em lại đợi, và anh ấy lại không tới. Anh mang
cho em con gấu bông trắng như tuyết với dòng chữ "Hug me" trên ngực làm
quà Giáng sinh. Anh bảo mình nên ra ngoài ăn tối. Em chạy ra khỏi tiệm
ăn khi em thấy anh ấy đang vuốt má một cô bé khác. Em biết có lẽ sẽ có
một ngày em mất anh ấy, nhưng em không nghĩ nó lại đến sớm như vậy. Em
vừa đi vừa khóc mặc kệ anh phải năn nỉ an ủi em. Em nhớ mình đã đi như
vậy rất lâu. Em nhớ mình đi theo đường mòn dẫn vào rừng. Em biết nó rất
nguy hiểm, nhưng em vẫn đi. Em giận mình và giận tất cả mọi người. Em
nhớ anh cởi cái áo khoác màu trắng và choàng nó vào người em. Em nhớ
anh nói rằng em phải mạnh mẽ lên và không được hối hận về tất cả những
gì đã xảy ra. Ngày... tháng... năm... Người ta đã tìm thấy em và anh
dưới lớp tuyết dầy. Trên mình em là chiếc áo khoác trắng. Khi em tỉnh
lại thì anh đã đi rất xa rồi. Em đã rất yêu tuyết trắng và mùa đông
lãng mạn. Em không nghĩ tuyết sẽ mang anh đi. Em sẽ tiếp tục sống nhưng
giá mà em không đi bộ vào khu rừng đêm Giáng sinh năm đó. Em không còn yêu mùa đông và những hoa hồng trắng, màu trắng luôn làm em nhớ anh. Junie, I believe in love and miracles!
|
Trong cái lung linh của cây thông Noel, trong cái rạo rực ở các quầy
hàng lưu niệm, Noel gửi cho tôi nhiều niềm thương cảm, những ký ức xa
xôi, cả những điều buồn đau không dứt...
Bố mất vào ngày Giáng sinh, nhà tôi ở gần nhà thờ và hôm đó nhà thờ đổ rất nhiều chuông. Ngày tôi còn nhỏ, bố ở Liên Xô về mang theo một cây
thông nhựa cùng những chùm bóng đèn lấp lánh. Những năm 90, đó quả là
biểu tượng xa xỉ để trang hoàng, có lẽ cả xóm chỉ duy nhà tôi có đèn
nhấp nhánh... Không còn nhớ rõ, bố trưng những thức ấy vào Giáng
sinh hay những ngày gần Tết, nhưng hình ảnh ông lụi cụi làm cây đứng
thẳng trên cái giá đỡ biết xoay tròn thì vẫn in đậm trong ký ức thơ dại
của tôi... Những chùm đèn nhựa đủ màu treo trên cây thông nhỏ làm nó
đứng vẹo vọ trên giá đỡ... Chưa năm nào, nó đứng thẳng lên được, nhưng
vẫn cố gắng xoay xoay cùng với những ánh đèn nhấp nháy xinh xinh... Sau này khi nhà tôi có đài và vô tuyến, kèm theo cả cây thông xoay là bài hát Happy New Year,
bố tôi rất thích bài hát này mặc dù ông chả biết chữ nước ngoài nào
cả... Từ năm ông trở về, Tết nào chúng tôi cũng được nghe đi nghe lại
bài này, có khi phát cả ngày... Từ khi ông mất, không ai trong chúng
tôi dám bật bài này vào ngày Tết, không ai nhắc đến, chúng tôi học cách
không chạm vào nhau... giữa những nỗi đau. Nhà tôi ở xóm Đạo nhưng tôi không theo Đạo, bố mẹ
cũng không theo Đạo. Lúc nhỏ nhìn lũ bạn đi học bổn, đi hát trong nhà
thờ, tôi cũng thèm nhập vào các hội ấy. Có đứa bảo, nếu theo Đạo thì sẽ
được Chúa và các Thánh cho lên Thiên Đường, còn người không theo Đạo
chết đi thì sẽ xuống địa ngục... Địa ngục là cái gì tôi cũng chẳng rõ,
nhưng cái mặt nó sầm lại và lưỡi nó thè ra là làm tôi đủ biết địa ngục
là rất kinh khủng, và tất nhiên tôi muốn lên Thiên Đường. Có lúc tôi đã
đề nghị mẹ cho tôi đi đạo, tôi còn hỏi cả thủ tục để một người có thể
đi đạo được nữa... đã xa rồi... Lần đầu tiên, tôi thấy ông già Noel là khi tôi lang
thang giữa các dãy ghế trong nhà thờ, một "ông già" có râu tóc trắng
mặc quần áo đỏ nhảy ra từ sau bục giảng của Cha. Ông chạy đến giúi cho
tôi một tấm thiệp nhỏ và chạy biến. Tất nhiên là tôi nhận ra ngay "ông
già" là cậu trai con nhà bán cám lợn ở trên chợ... Dù gì thì đó cũng là
lần đầu tiên tôi được nhìn thấy ông già Noel, lần đầu tiên được nhận
quà Giáng sinh, cảm giác cũng thật hoan hỉ. Noel khiến tôi nhớ đến Thuỷ, người bạn yêu quý trong
cuộc đời của tôi. Một năm, khi Noel tôi muốn tặng quà cho 2 đứa em mà
chẳng có tiền, tôi đi mua sắm quà lưu niệm với Thuỷ ở các cửa hàng
trong Hà Đông, tâm tư trĩu nặng. Bạn Thuỷ yêu quý đã mua đồ cho tôi để
tặng mọi người... Ký ức đó, mỗi ngày Noel lại trở lại trong đầu óc tôi
để nhắc nhở tôi phải biết mang ơn người đã đi bên tôi mỗi phút gian khó
của cuộc đời, để ngăn tôi không vì những giận hờn nhỏ nhặt để được phép
quên đi tình bạn lớn lao này... Noel 2005, đó là năm đầu tiên tôi có can đảm mua cho
bố một món quà, thật ra nó chỉ là 2 đôi tất... Cực chẳng vì bố tôi cũng
không có nổi một đôi tất lành... Nghề của ông cũng không cho ông phút
nào xỏ chân vào một đôi dày da, đôi bàn chân suốt năm đi tông dẫm đất
cát, vôi vữa, chưa một ngày ngơi nghỉ... Năm đó, tôi cũng biết bố mệt
nặng... nhưng tôi chẳng có đủ dũng khí đối mặt để tặng nó cho ông... Và
hỡi ôi, người bố đáng thương của tôi đã qua đời ngay trong ngày Noel
đó... Ông đã làm việc cật lực để dành tiền cho cái Tết sắp tới. Noel, những tiếng chuông nhà thờ reo vang, cờ treo phấp phới, những cây thông, những tiếng kèn trống và đám rước... Giáng sinh là ngày Chúa giáng thế để đem đến một trang mới cho loài người...
|
Cô gái nhỏ trong tiết trời đông Đôi mắt nâu thu bầu trời xám Thả bước trên vỉa hè rải lá Mi cọ gió se
Cô gái mùa đông bước nhẹ trong chiều xám Dòng người trên đường phố ngược xuôi Cô gái đi qua những cái cây Đôi chiếc lá cuối cùng còn xanh sắc, Cột điện thoại ven đường trơ khấc Lùi đằng sau những bước chân đi Cô gái dừng bên chiếc xích đu Ai đó luồn xích to qua tấm ván dài cũ kỹ Màu thời gian đã khắc thành câu chữ Cọt kẹt gió mùa Lá phủ gỗ khô...
Thả các bước đi trên đáy không gian, vỉa hè khô lạnh,
nhìn lá phủ chiếc ghế thời gian bỗng dưng đứt mạnh âm vần. Tớ chầm chậm
hỏi: "Cố lưu lại hương người đi trước?"
Trừu tượng. Rất buồn cười rằng cứ tưởng như chiếc
xích đu luồn sợi xích to ấy được lá làm bạn, đồng ý phủ lên để chỉ là
chốn của người đã quen cơ, và chỉ là chỗ của người ấy thôi.
Nên mặc điện đèn giăng mắc trên thân như cây châu báu
cổ tích, mặc sắc đỏ rực phố của ngày Chúa Giáng sinh, mặc kem bông, kẹo
mút; mặc các thức hàng rong ríu rít cặp đôi... lá vẫn phủ dày trên xích
đu cũ kỹ.
Dừng lại, bên chiếc xích đu trừu tượng.
Vậy là Giáng sinh này, chẳng có gì dành tặng bạn nhỉ.
Thực ra là đã chuẩn bị khung toan và cỏ ép, thậm chí đã lại bồi cộp lớp
gesso, chỉ còn chờ vung bút, cho một tấm thiệp sơn dầu, để có thể cho
thời gian tẩy bớt độ tươi tắn. Chẳng phải cậu thấy màu sơn dầu đã bớt
rợ do thời gian, thu hút lắm sao, Thebluecafes. Nhưng mà tớ
đã không. Lá khô đã phủ, nhẹ tay đến mấy cũng sẽ làm gỗ khô cọt kẹt vặn
mình dưới đoạn xích to. Vậy thì, cứ để lá tự thấy rằng lưu hương đã đủ.
Và tớ bước tiếp, trong phố rực sắc màu chờ ngày Chúa Giáng sinh, nghĩ đến một món quà sao cho nhẹ hơn cả gió.
Ngô nướng nhé?
Sài Gòn biết có đủ khí lạnh để các hàng ngô nướng nức
lên hương dẻo thơm của ngô xoay đều tay trên than củi vỉa hè? Hà Nội
thì đủ lắm lắm. Khí lạnh đã dắt cả vào các sợi len gấu áo, luồn xuống
mãi đáy túi áo khoác mà cham đầu ngón tay... Và tan ngay trong chốc lát
khi chạm vào lớp hạt bắp đã hươm vàng.
Gió sóng sánh đèn màu Dắt vào từng sợi len trên gấu áo chạm đầu ngón tay dặt yên nơi đáy túi tan đi, trong giây lát cũng yên lòng.
Cũng không để dành tặng cậu, bởi thực là chẳng thể.
Và tớ tự hỏi, điều đó có ý nghĩa gì với cậu hay chăng, nếu người ta có
thể gói khí trời và hơi ấm dẻo thơm ngày lạnh trong một hộp quà?
Chắc là có. Nhưng mà thôi. Để tớ kể cậu nghe.
Than hồng ấm lắm, má tớ thì đã hồng rực lên rồi, rát cả da tê. Ngô
nướng thì đến rưới mỡ hành mà quay trên than hồng cũng mất ngay hương
vị dẻo thơm là phải tự hạt sữa trưng cất qua thời gian. Cậu thì sẽ nghĩ
đến rượu thôi, có thể chẳng cứ champange trào ly bạc, mà rượu ngô Bắc
Sơn chẳng hạn. Song alcohol đôi khi nhạt hơn cả tự nhiên.
Để tớ kể cậu nghe. Cô gái dưới đường đội trên đầu
chiếc mũ đỏ, mua một cây kem bông và ríu rít bên những người bạn. Đường
xe qua lại, các tiếng mừng ngày lễ với sắc màu xuyệt tông trắng đỏ,
song cứ kém thắm so với than hồng và rời rạc hơn cả khói quyện dẻo thơm
trước mắt tớ đây. Chốn này lặng. Hay là tớ thấy lặng trong chốn này
cũng thế. Tuy nhiên chẳng dành tặng cho cậu khoảng lặng này được, vì
lặng, là chỉ nên giữ lại cho mình thôi.
Vậy là vẫn kiếm tìm, món quà đủ để không làm chiếc
xích đu vặn mình trời gió. Tớ bước vào một cửa hàng sách quen. Giấy bạc
và xốp tuyết bọc lóng lánh trên các thanh vịn cầu thang, hàng chữ chúc
mừng nhung đỏ, đàn tuần lộc vàng chói, các nhánh thông xanh rì khí rừng
thẳm... Người ta bảo hình thức này được tiến hành trên hệ thống cửa
hàng toàn quốc. Như một mối dây xâu chuỗi không gian trong ngày lớn,
phải không?
Vậy, thêm một chút nhánh rong rêu bắt vào mà làm gì. Tớ không có gì dành tặng cậu đâu...
Bài Jingle bells vang lên từ nãy, ra tới cửa
mới nhớ thì chỉ còn là vụn thanh âm như bụi tuyết Noel. Ngược lại chẳng
headphone và cũng chẳng cửa hiệu nào bật Chris Rea trong ngày Thiên Chúa cả. Các ca từ buông thả trong tiếng guitar bài The Blue Café, tựa tiếng chuông của thinh không vang lên trong giá lạnh, về một điểm hẹn không dành cho tất cả những ai muốn đến. Where have you been? Where are you going to? I want to know what is new, I want to go with you...
Các ca từ tựa hồ các mảnh chuông gió, được thả lẫn
trong các yếu tố của trời đất bởi vô số sợi âm thanh. Âm thanh nhả mãi,
nhả mãi; ca từ va vào nhau, cho đến khi lắng tới tận đáy không gian.
Vậy là, tớ ăn ngô nướng, nghe nhạc trí nhớ và nhuộm màu than rực cho Noel Hà Nội. Chúa sắp Giáng sinh rồi, Thebluecafes Chris Rea vẳng lan trong giá lạnh. Tuyết chẳng có đâu, ca từ chẳng bay lên cho đặng. Lắng rời rạc vào đáy không gian.
Và vẫn chẳng có gì để dành tặng cậu, thân. Vậy điều
gì có thể để cho lá rời xích đu mà không làm tiếng vặn mùa cọt kẹt? Gió
thì đã bớt rồi...
Cô gái bước trong chiều gió bớt Mỉm cười Lá quẩn dài chân bước Dòng thời gian như nước Lá là để cuốn trôi ...
Nhé, Thebluecafes.
Tớ không có gì dành tặng cậu đâu... Vì Giáng sinh đã xâu đỏ không gian mọi miền thế giới rồi. An lành!
|
Không biết tự bao giờ, Giáng sinh trong từ điển cuộc sống của em là một
cơ hội kiếm tiền tốt, đơn giản vì ngày này đi làm thì em được trả gấp
đôi số lương. Và có lẽ đó là điều duy nhất mà em háo hức về Giáng sinh.
Thật là lạ, thậm chí khó tin khi một con bé nhạy cảm
và lãng mạn như em chẳng háo hức gì về Giáng sinh ngoài cái chuyện được
kiếm thêm tiền. Nhưng nếu không háo hức về điều đó thì em cũng chẳng
biết háo hức cái gì khi mà giữa cái nơi xứ người lạnh lẽo và xa xôi
này, Giáng sinh được công nhận như một dịp lễ đặc biệt dành cho sự sum
họp của những gia đình! Và có lẽ những Giáng sinh kiếm tiền chán ngắt như thế
của em sẽ tiếp tục trôi qua một cách thật bình lặng như một lẽ tự
nhiên... nếu không có cái ngày định mệnh vào tháng 11 năm ấy. Ngày anh
đến. Một tháng bên nhau có thể chưa đủ để em nhận ra rằng
mình đã yêu anh nhiều như thế nào, nhưng cũng đủ để em thèm khát đến
cháy lòng cái cảm giác được thắp lên ngọn lửa đêm Giáng sinh cùng ai
đó. Và thế là lần đầu tiên trong đời, em đến gặp sếp để được xin nghỉ
vào ngày lễ Giáng sinh. Bà sếp quá đỗi ngạc nhiên, vừa tròn xoe mắt nhìn vừa
trêu ghẹo: "Wow, Giáng sinh năm nay giàu có rồi, không thèm đi làm thêm
kiếm tiền nữa hả?" Em nghe mà thấy thật hạnh phúc trong lòng bởi cái sự
giàu có của mình. Phải, em thấy mình giàu có khi tìm thấy anh, vì với
em, anh là một thứ tài sản vô giá mà em cứ ngỡ Chúa đã ban tặng. Và thế
là em bắt đầu hoà vào dòng người nô nức xuống đường mua sắm chuẩn bị
cho lễ Giáng sinh cùng anh - ông già Noel của lòng em. Cũng nào là cây thông, gà tây, hoa quả, bánh trái,
rượu... đầy đủ cả. Thậm chí em còn dám xuất tiền của gần một tuần lương
đề mua một bộ váy đỏ thật rực rỡ và quyến rũ để mặc trong đêm Giáng
sinh. Em háo hức chờ đón Giáng sinh đầu tiên cùng anh như con nít chờ
đón quà từ ông già Noel. Chưa bao giờ em cảm thấy Giáng sinh xa nhà
cũng thật nồng nàn và ấm áp đến thế! Và cuối cùng cái ngày mà em mong
đợi cũng đã đến... Đêm 24/12 định mệnh. 7 giờ tối, tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, mùi gà tây
nướng thơm phưng phức. Đèn trên cây thông cùng những ngọn nến cháy sáng
rực cả căn phòng, những giai điệu quen thuộc vang lên nồng ấm. Và em
thật rạng rỡ trong chiếc váy đỏ, tưởng mình như một nàng công chúa Noel
bé nhỏ chờ đợi ông già Noel của riêng em. Nhưng 7 giờ 30, chuông điện thoại vang lên báo hiệu
một tin nhắn lạnh hơn cả băng tuyết và giá rét ngoài trời, lạnh đến nỗi
có thể làm trái tim em chết cóng dù em đang ngồi cạnh lò sưởi hừng hực
cháy sáng. "Honey, I cannot make it tonight. I am really sorry. But
please do not call me because I cannot pick up your phone. You know
why. Merry Christmas. I love you". (Em à, đêm nay anh không thể đến
được. Anh thật sự xin lỗi. Nhưng xin em đừng gọi cho anh vì anh không
thể nghe điện thoại của em được. Em biết vì sao mà. Giáng sinh vui vẻ.
Anh yêu em). Thế là đêm Giáng sinh của em đã kết thúc như thế, trong men rượu say mềm của nguyên một chai champagne. Phải, em đã một mình uống cạn cả chai rượu để ăn mừng
cái ngày Giáng sinh mà em không phải đi làm, ngày Giáng sinh mà em được
háo hức chuẩn bị nhiều như thế kể từ khi xa nhà. Cảm ơn anh đã đến để
em thấy rằng Giáng sinh không chỉ là một cơ hội tốt để kiếm tiền, mà
quan trọng hơn hết, anh đã giúp em thấm thía hơn ý nghĩa của ngày lễ
Giáng sinh - ngày của sự sum họp và tôn vinh niềm hạnh phúc gia đình. Và điều này đã nhắc nhở em rằng: em không được phá vỡ
niềm hạnh phúc gia đình đó dù chỉ là vô tình... bởi em đã là gì của anh
đâu. Có chăng em chỉ là một ngọn nến leo lét cháy trong đêm Giáng sinh
lạnh lẽo và chực vụt tắt khi chỉ một cơn gió nhẹ của cuộc đời vô tình
lướt qua...Dù sao em cũng xin chúc anh có một đêm Giáng sinh
thật an lành và ấm áp bên lò sưởi đang cháy sáng hừng hực trong căn nhà
nhỏ, nơi mà những cơn bão tuyết của cuộc đời sẽ không thể len vào để
cuốn trôi đi tất cả, nơi mà bọn trẻ đang háo hức đón chờ món quà Giáng
sinh từ anh - ông già Noel chỉ của riêng chúng...
|
Giáng sinh năm ấy, cô gái mới tròn 18, như nụ hoa xuân chúm chím trăng
rằm, gió vẫn thổi đời em khúc bình yên. Lạnh tràn về, Noel đến, âm
hưởng Giáng sinh dào dạt trong lồng ngực trẻ. Mở toang cánh cửa sổ
phòng để hít khí trời, cô gái ngắm nhìn cuộc sống.
Mọi vật vẫn thế, nhưng dường
như có chút mới lạ từ không gian. Thấp thoáng dưới hàng hiên, những nụ
hồng bóng lên rực rỡ, những bông hoa lấp ló trí tò mò thiếu nữ. Cô chạy
xuống cửa nhà, một bó hồng ai cắm giữa những chấn song sắt, nụ hoa chúm
chím xinh xinh, quấn quanh những nhành thạch thảo trắng tinh bé xíu.
Giáng sinh bất ngờ! Một năm, câu chuyện của nụ hoa
ngày ấy sẽ không còn là điều tò mò thôi thúc nếu như không được nhắc
lại lần nữa. Những bông hoa như từ ngày cũ, lại bóng bẩy mượt mà, lại
lung linh tí xíu bên hiên nhà, ai đã mang đến và rõ là cố ý trêu ngươi.
Cô gái gỡ bó hoa từ cửa không khỏi mỉm cười, rồi khẽ nhủ thầm tên người
lạ bí mật: "Zero...". Noel của tuổi 20, cô gái thao
thức từ giữa đêm chờ sáng. Bình minh mới ló rạng, cô vội chạy xuống
sân, mong ước một điều bất ngờ bí mật. Và kìa... những bông hoa xinh
xinh cắm ngay ngắn giữa những ô cửa nhỏ, nhành thạch thảo trắng từng
cuộn, từng cuộn quấn quanh các nhành hoa, một sự sắp đặt hoàn hảo. Vội
vã nhìn, vội vã tìm... tất cả chỉ dành cho cô một nỗi bâng quơ hạnh
phúc. Giáng sinh bỗng trở nên một chuỗi ngày đặc biệt khi cô được là
người đặc biệt trong tim một người đặc biệt. Mùa đông mới lại về, đêm 23 thấp thỏm cho một nỗi chờ mong ngày mới, cô gái ngồi thao thức bên chiếc máy tính. Yahoo! Mail thông báo có 10 email mới, trong đó có một địa chỉ lạ, tên quen. Em thân yêu, Chỉ khi ở xa như này, anh
mới đủ can đảm để gọi em như thế. Sẽ không được ngắm nhìn em cười mỗi
ngày, sẽ không được đi qua nhà em mỗi tối, Giáng sinh này, anh không
thể vụng trộm trao hoa cho em..." - mùa đông Bắc Kinh. Cô gái nhìn trân trân vào những
dòng chữ, như thiếu đi cảm giác hạnh phúc khi trí tò mò đã được thoả
mãn về điều bất ngờ bí mật. Đó thực sự là một cảm giác hẫng hụt, pha
chút nực cười. "Zero"- cái tên cô đặt cho người con trai xa lạ bấy lâu
mà cô ngày đêm vẽ vời ảo tưởng, hoá ra chỉ là một cậu con nít, kém hơn
cô 3 tuổi. Cậu bé hàng xóm ngày xưa đuổi dế tắm mưa chung, cô cũng từng
tạt tai véo má vì tội cậu ta nhõng nhẽo quá, lâu lắm... lâu lắm rồi, cô
vẫn nhìn như một thằng em út. "Zero" - cuối cùng lại chỉ là như thế.
Giáng sinh năm ấy, chẳng còn chút gì hân hoan. *** 21 tuổi, cuộc sống với những
vấp váp vào đời, nhiều khi cô đơn độc bật khóc giữa đêm vì sứt mẻ tình
cảm với cô bạn thân nhất, những e ngại khi cuộc sống quất vào mình
những khó khăn hà khắc. Cô vẫn đơn phương nhận được những lá thư từ
"Zero" - ngọt ngào, đầm ấm, hoàn toàn một phía. Những khi sự lạnh lùng
của cuộc sống cần chút gì để trái tim ấm lại, "Zero" lại đến bên cô như
một niềm động viên phấn khích. Cô dần đón nhận tình cảm của người con
trai 18 tuổi. Và rồi cô cũng biết cảm giác chờ đợi một người. Em có biết khó khăn thế nào
để anh có thể mở cửa trái tim em không? Em có thể chờ anh 2 năm không?
Anh hứa Giáng sinh ấy, sẽ cắm xung quanh cổng nhà em thật nhiều hoa
hồng rực rỡ... Cô gái mỉm cười trao lời hạnh
phúc: "Em sẽ đợi..." Rồi bật khóc vì nhớ một người. Cũng lần đầu tiên,
cô biết cảm giác nhớ một người. Anh cho cô một chuỗi Giáng sinh kì diệu
của những cảm xúc: 3 năm đầy bất ngờ, Giáng sinh thứ 4 hẫng hụt để đến
Giáng sinh này: yêu anh và cũng xa anh. *** Em có tin ở điều kì diệu
không? Sao anh thấy yêu em hơn cả một sự kỳ diệu. Kỳ diệu thay, Giáng
sinh sau, anh có thể đến cắm trước cửa nhà em rất nhiều hoa rồi đấy! - Vâng. Em tin lắm! Thêm một Giáng sinh nữa xa anh,
giữa đêm khuya lạnh, hai người vẫn nhẹ nhàng trao nhau những lời yêu
nồng ấm, sự chờ đợi gần như sắp được đền đáp, vậy là chỉ còn một mùa...
một mùa nữa thôi. Nhưng hạnh phúc vội vã ùa về
rồi lặng lẽ tan đi. Năm của những kì thi cuối, cô gái chỉ biết chờ đợi
vì anh nói bận quá. Những lá thư cũng thế mà thưa dần, nhưng tình cảm
có quá nhiều khiến không thể phai nhạt, cô gái cũng đã rời thành phố
mình sống từ hai năm để theo học một trường quốc lập trên thành phố
lớn. Có những khi vài tháng cô mới nhận được thư anh, cảm nhận sự mệt
mỏi lo lắng trong từng nét chữ yêu thương nhất. Lâu dần, những lá thư
của cô gần như một phía. Những lá thư như không có hồi âm nữa. Những
câu hỏi không có trả lời, suốt 5 tháng hoàn toàn ngưng bặt. Hai năm, cô
không trở về nhà giữa những dịp Giáng sinh. Đúng là cô không thích cảm
giác nhìn cánh cửa ra vào vô hồn ấy, cánh cửa không chút gì đặc biệt
cho một Giáng sinh yêu thương. *** Quàng sớm chiếc khăn len cho
một mùa lạnh mới, cô gái bịn rịn tự mỉm cười khi bước qua những đường
phố tấp nập dần hắt lên những làn gió se se buồn. Ngoài đường chưa ai
quàng khăn cao cổ cả, riêng mình cô chúm chím tự hân hoan với nỗi niềm
riêng. Cô đón đợi mùa lạnh này từ bao lâu rồi, cô ước ao mùa này lạnh
sớm, lạnh thêm nữa để anh kịp về với cô. Thế là sắp Giáng sinh! Anh. Dẫu biết anh quá bận
để trả lời thư em, xin lỗi anh vì hỏi anh nhiều quá. Nhưng hãy nói em
nghe Giáng sinh này anh sẽ về bên em chứ? Như lời anh nói, như lời anh
hứa... Dẫu không nhận được thư anh, em sẽ vẫn đợi. Yêu anh. Thư gửi đi, không người đáp, cô
gái vẫn hạnh phúc với niềm tin tưởng thiêng liêng, trở về nhà giữa mùa
Noel ấy. Ngày từng ngày... 21... 22... 23... Đêm từng đêm thao thức.
Bình minh 24 ló rạng, đôi mắt quầng lên vì những ngày những đêm nhớ anh
da diết, cô gái khẽ khàng bước xuống bậc thềm. Bước từng bước nhỏ đôi
bàn chân mà tim đập từng nhịp rối rít, khẽ nhẹ mở cửa phòng, cô gần như
bật khóc vì những nhành hoa anh đã cắm. Những bông hoa như từ những năm
xưa cũ, lại bóng bẩy mượt mà, lại lung linh thạch thảo trắng tí xíu..
Những bông hoa như thay lời yêu thương, hạnh phúc ùa về ngọt ngào khiến
tim cô như muốn vỡ tung. Cô cuống quýt chạy lại gỡ nhành hoa xuống,
khép nép cưng nựng từng nụ hồng mong manh đầy sương quấn quanh những
nhành thạch thảo trắng. Tay ôm bó hoa, cô cuống cuồng chạy sang nhà
hàng xóm, nhà cậu bé hồn nhiên năm nào, mắt môi đầy hạnh phúc. Mở cửa, cô em gái anh lí nhí
ngó đầu ra tiếp. Cô hỏi về anh liên tục, cô em gái đôi mắt tròn xoe
nghe cô nói, rồi lặng lẽ dẫn cô vào phòng. Cô hơi bối rối vì dường như
mình cô nhiệt tình quá, bước theo đôi chân nhỏ của người em anh, tim cô
vẫn không thể đập từng nhịp ổn định. Qua cái sân nhỏ bước vào phòng
lớn, đôi mắt cô dường như chết lặng: tấm hình anh đặt ở đó ngay ngắn,
nụ cười của anh... bất động. Cô không hiểu trong thời khắc
đó, cô đã nói và làm những gì để có thể bước ra khỏi nơi ấy, để lại
những thanh âm văng vẳng đắng ngắt bên tai: "Anh ấy đã mất vì bệnh nặng
từ bên ấy. Ba mẹ đưa anh về mấy tháng. Trước ngày anh đi, anh chỉ dặn
em Giáng sinh nhớ đem hoa hồng đến cắm trước cổng nhà chị. Dặn đi dặn
lại chị ạ..." - Ừ, sau cùng thì anh đã
giữ hứa. Sau cùng thì anh cũng làm cho em biết có điều kì diệu ấy. Và
giờ xin
...
Đọc thêm »
|
Bangkok vào đông! Nói cho văn vẻ vậy thôi chứ ở cái xứ đầy nắng và bụi
này thì làm gì có mùa đông. Chỉ biết khi nào buổi sáng trời se lạnh,
ngủ chẳng muốn thức, trời dịu đi một tí, không khí dễ chịu là sắp tới
Giáng sinh.
Cái không khí Giáng sinh len lỏi trong từng nhịp thở
hối hả của một Bangkok náo nhiệt, sôi nổi như cô gái tuổi đôi mươi.
Cuộc sống bớt nhanh đi một ít, cái se lạnh của khí trời làm người ta
muốn xích lại gần nhau hơn, muốn tìm thêm cho mình một hơi ấm... Tất cả
như đang háo hức đón chờ một khoảnh khắc đặc biệt của một năm sắp qua... Chỉ còn không đầy 10 ngày nữa là tới Noel, nhanh quá!
Thế là mình lại sắp đón Noel thứ hai ở Bangkok. Noel năm trước háo hức
cùng anh khám phá Giáng sinh ở "vùng đất mới", hai đứa lang thang đến 3
giờ sáng mới về đến nhà, mệt nhoài mà vui. Noel năm nay sẽ thế nào anh
nhi!?... Liệu điều kỳ diệu có xảy ra? Bangkok vào mùa Giáng sinh không tuyết trắng, nhưng
đường phố như đẹp hẳn lên bởi những cửa hàng, những cây thông xanh
mướt, những trái châu lấp lánh sắc màu hay vô số quầy thiệp lưu động
quanh Siam Pragon. Đi loanh quanh mấy nhà sách lựa vài tấm thiệp, vài
món quà nho nhỏ cho người thân, cho bạn bè cũng là một thú vui cuối
năm. Và đâu đó trên đường phố, giữa trời đêm se lạnh, vô tình bắt gặp
mùa đông "đôi môi em là đốm lửa hồng... ru đời đi nhé" cho lòng mình ấm
lại. Trời thì vẫn vậy, vẫn âm thầm xoay chuyển xuân hạ thu
đông, hết mưa rồi nắng. Con người cũng lặng lẽ đếm từng tuổi trôi qua.
Trẻ con mong lớn lên, người già sợ già thêm, còn lớp người chẳng phải
trẻ con, chẳng phải người già như mình thì không biết nên mong chờ điều
gì. Tuổi cứ đến, cứ đón nhận bình thản. Vẫn trôi theo
những lo toan của cuộc sống đời thường và vẫn mong chờ, vẫn mãi đi tìm
cho mình những điều chưa tìm thấy... Tiếng chuông nhà thờ văng vẳng ngân nga những âm thanh tốt lành, thanh thản cho một năm mới sắp tới. Cầu giáng sinh an lành!
|
Một mùa Giáng sinh lại đến, đến trong sự bình lặng, hững hờ. Đôi khi
cảm giác cô đơn vì xa nhà cũng là một phần của nỗi nhớ. Hơi ấm, sự ngọt
ngào và tình cảm yêu thương như vẫn còn đâu đây những lúc chìm mình vào
cái lạnh của mùa đông giá rét.
Không ồn ào tấp nập, không hối hả vội vã, không có
nhiều trận gió lạnh se lòng như những đông qua. Đó là những gì có thể
cảm nhận ở thị xã Tuyên Quang - phố núi vẫn vậy: hiền hoà, nhẹ nhàng,
bình dị mà đẹp đến nao lòng. Những nụ cười, giọng nói, những khuôn mặt
xinh xắn của các cô gái xứ Tuyên trước xa lạ thế, mà giờ thân thuộc đến
lạ kỳ. Miên man nhớ những mùa Giáng sinh qua, đâu đó vẫn rõ
mồn một hình ảnh ngày được thuê làm Ông già Noel. Cái ngày mới bước
chân vào làm truyền hình cáp, chưa hết ba tháng thử việc Giáng sinh đã
về. Không hiểu vì thích kiếm tiền hay do trò vui thú vị
mà đồng ý cùng thằng Hiểu làm "Ông già Noel" đi đưa quà thuê cho một
cửa hàng bên phố Ngọc Lâm. Thằng Hiểu vừa đề nghị, mình đồng ý liền,
rồi tối hôm đó hai thằng cứ tất bật với bộ quần áo đỏ loè, đội cái mũ
to sụ và một chòm dâu dài đến ngang ngực. Thằng Hiểu cầm lái phóng vù vù, ngồi đằng sau xe, một
tay bám chặt nó, một tay giữ khư khư cái túi đồ to sụ mà chủ của hàng
đưa, miệng thì cố lẩm nhầm các địa chỉ trong quyển sổ các nhà nhận quà. Cứ đến đầu ngõ, hai thằng lại dừng xe kiểm tra chính
xác gói qua cho chủ nhân rồi gõ cửa bước vào. Lần đầu tiên có được cái
hạnh phúc ban phát khi đưa quà cho các em nhỏ, xoa đầu chúng nói vài
câu chúc. Dù vẫn biết những món quà ấy người thân chúng đã đặt mua
trước, vậy mà vẫn thấy vui kỳ lạ. Ngồi lại nhà các em, uống một ly
champagne rồi đi, ra cửa vẫn cố ngoài đầu lại vẫy tay chào cùng nụ cười
thân thiện và rạng rỡ nhất. Đi đường cứ thấy bộ dạng của mình là các bạn trẻ nhoẻn miệng gọi mà trêu: Ông già Noel ơi, quà em đâu... Có em bạo miệng còn bảo: Quà của em đâu anh già Noel ơi! Những lúc đó chỉ biết cười trừ mà đáp lại: Em lớn rồi, quà là anh mang cho các em nhỏ thôi. Gặp em lém lỉnh trả lời: Em còn bé lắm mà,
thì chịu chết. Chỉ biết cười rồi huých thằng Hiểu bảo nó đi nhanh. Nó
thì có vẻ khoái khi mình bị người ta trêu nên cứ đi chậm và cười ầm lên. Những lần đi đưa quà đó, nhớ
mãi một em, có lẽ đã học cấp ba nhưng gia đình vẫn mua quà và để mình
mang đến. Bình thường, gặp mấy em nhỏ kia thì cứ vô tư mà xưng ông và
xoa đầu. Vậy mà gặp cô bé này thấy lớn quá đâm hoảng không biết làm sao. Cầm gói quà một lúc mới vào đưa, rồi bảo: Chúc em có Giáng sinh vui vẻ!. Nhìn ánh mắt của em lúc nhận quà và nói: Em cảm ơn ông già Noel, mà mình cứ ngẩn ngơ mãi. Xong việc rồi đi chơi vẫn bị thằng Hiểu nó bảo: Mày bị em đó hớp hồn rồi sao? Năm sau Giáng sinh lại về, cứ ao ước lại được làm ông già Noel vậy mà không được. *** Rồi lại nhớ mùa Giáng sinh qua,
cái mùa đông Hà Nội lạnh đến lạ thường, mười hai giờ đêm vẫn ngồi quán
nước bên phố Huế để đợi đón em về. Hôm đó em phải làm muộn, bình thường
11 giờ đã đèo em về, nhưng cũng tại Giáng sinh đông khách em phải về
muộn. Những lúc nhìn thấy quán trà sữa của em khách hàng đông nghịt, em
thì tất tả pha chế rồi tính tiền cho khách mà thương quá. Tự nhiên ghét Noel, vì cái ngày này mà em phải vất vả. Về đến bờ Hồ cũng đã hơn 12
giờ, hỏi em có mệt không, em bảo có. Vậy mà vẫn cứ đòi đi chơi, đúng là
con gái, cứ thấy vui thì có ốm cũng phải tham gia. Ngồi bên quán bán nầm bò nướng
ở phố Thi Sách mà thấy ấm áp lạ thường, nhìn em nướng nầm bò rồi cười
nhem nhở, thấy yêu quá. Tự nhiên hét to lên: Ngố ơi anh yêu em lắm, Noel nào anh cũng đưa em đi ăn nầm bò nhé. Em ngại cúi mặt tránh ánh mắt mọi người quanh, miệng nói nhẩm: Lại hâm rồi, khổ quá... Vậy mà giờ chỉ là giấc mơ xa
xôi, Giáng sinh này cũng chỉ biết cầu chúc mọi điều tốt lành và hạnh
phúc sẽ đến với em, với những gì mà em đã lựa chọn. Cuộc sống mà, biết trước thế nào được. Có niềm vui nào mãi được đâu, có hạnh phúc nào rồi không hư hao...
|
Em không phải là người theo Chúa, em có niềm tin tuyệt đối vào Phật và
những lời răn dạy của Người. Bởi vậy, Giáng sinh với em cũng như bao
ngày bình thường khác, một ngày trước đó của em màu xám chứ không phải
của sắc đỏ lung linh và những quả chuông ngũ sắc, thậm chí có lúc Giáng
sinh trở thành hai từ xa lạ nhất trong từ điển của em.
Chỉ có điều lễ Noel hàng năm đều diễn ra
dưới tiết trời lạnh se của mùa đông Hà Nội và từ lâu người ta mặc nhiên
đã coi nó như một dịp đặc biệt để ủ ấm những yêu thương và trao nhau
hẹn ước, một sự mặc định vừa có lý lại vừa vô lý. Gần một tháng trước
ngày lễ đó ở ngay cả những nơi hẻo lánh nhất của phố phường đã vang lên
những bản tình ca mừng Giáng sinh bất hủ, đó là điều duy nhất gợi nên
trong em đôi chút cảm hoài. Có thật nhiều Giáng Sinh đi qua em buồn
tẻ và đơn điệu. Khi người ta nô nức kéo nhau ra ngoài đường, mắt trao
mắt, môi trao môi, tay trong tay thì em ngồi một mình trên căn gác nghe
những bản nhạc buồn, em không khóc như em vẫn vốn thế, nhưng nụ cười
thì không được trọn vẹn. Em thờ ơ với những món quà Noel em được tặng
và đọc những tin nhắn chúc mừng với một thái độ dửng dưng đáng ghét. Em
một mình, luôn luôn một mình kể từ một mùa Giáng sinh xa lắc nào đó em
không còn nhớ nữa. Em không thích ra đường để thấy mình đơn độc, em
cũng chẳng biết làm gì giữa phố phường náo nức và càng không thích đi
với một người mà em không cảm nhận được hơi ấm từ trái tim em dành cho
họ… Ừ đấy, em cô đơn, thì sao? Mọi cái dường như đã trở thành thói
quen, một thói quen em không hề muốn giữ nhưng không biết làm thế nào
để thay đổi nếu như… Nếu như anh không đến vào một ngày mùa
thu đầy nắng kịp làm trái tim em xôn xao trở lại, kịp làm cho mỗi ngày
bình thường trở thành những thời khắc đặc biệt, kịp chuyển sắc xám
thành những sắc màu lung linh. Và em đã được ủ ấm suốt cả một mùa đông
bằng nụ cười của anh, bằng những yêu thương, lo lắng ân cần. Hàng đêm
em vẫn nghe nhạc nhưng lẫn trong những giai điệu buồn em thấy những
thanh âm trong trẻo, dịu dàng cất lên. Dù vậy em vẫn chưa có khái niệm
thật rõ ràng về Giáng sinh nếu như nó không gần với một ngày với em là
vô cùng đặc biệt, ngày anh chào đời… Em đã muốn ở bên anh vào ngày sinh
nhật đầu tiên của anh mình có nhau, em đã muốn quay trở lại với phố
phường nô nức đêm Giáng sinh, mình cùng nhau ngồi ở một góc quán yên ả
nào đó nghe hơi thở hòa quyện trong nhau lẫn giữa hương thơm của trời
đất. Nhưng Sinh nhật của anh, Giáng sinh của
chúng mình em và anh lại xa nhau cả ngàn cây số. Anh ở nơi không có mùa
đông, chỉ có mưa và nắng… Em ở lại Hà Nội, một mình. Nhưng em chưa bao
giờ thấy một mình của em lại có ý nghĩa đến vậy. Chưa bao giờ một mình
lại không đơn độc như vậy! Em thức dậy bằng niềm tin mỗi sáng, một niềm
tin tuyệt đối như niềm tin vào tôn giáo của em, em đi ngủ bằng nỗi nhớ
trong lành. Giáng Sinh đó, như thường lệ, em vẫn nằm trên căn gác nhỏ
đọc “Đêm qua sân trước một nhành mai” của Nguyễn Tường Bách. Cuốn sách
anh đã gửi vào đó thật nhiều yêu thương và mong đợi. Đêm đó em nhớ anh hình như ở trên tàu
ngoài biển. Và mình đã nói chuyện với nhau rất lâu, câu chuyện về một
gia đình với những em bé thiên thần. Khi mọi người nô nức kéo nhau về
phía Nhà Thờ Lớn, em lại thấy lòng rộn ràng như tâm hồn vừa được gội
rửa bằng một thứ hương thơm tinh khiết. Anh xuất hiện cùng với tình yêu
là món quà tuyệt vời nhất em được hóa công ban tặng vào ngày lễ Noel.
Mình đã thuộc về nhau vĩnh viễn như sự sắp đặt hoàn hảo của định mệnh.
Em cho là như vậy… Giáng sinh này em không một mình nữa.
Khi gặp anh em biết mình cảm nhận được hạnh phúc là có thực, và khi có
một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần trong em, em đã chạm được vào hạnh
phúc. Sinh nhật của anh năm nay, Giáng sinh của gia đình mình, vì cuộc
sống anh vẫn ở rất xa nhưng cả anh và em đều thấy hạnh phúc và niềm vui
đang hiện hữu xung quanh, không phải là một giấc mơ. Không còn mơ hồ
nữa, không còn là những Giáng sinh buồn tẻ và đơn độc nữa… Em biết những mùa Giáng sinh tiếp nối cả
nhà sẽ mãi mãi ở bên nhau và chúng mình cùng hát vang bài hát “Ba là
cây nến vàng, mẹ là cây nến xanh, con là cây nến hồng, ba cây nến lung
linh, thắp sáng một gia đình”. Ba sẽ là ông già Tuyết đến tặng quà cho
thiên thần và mẹ của thiên thần nhé! Những Giáng sinh đi qua và chỉ còn
yêu thương vĩnh hằng ở lại… CMK, chồng yêu của em, em và thiên thần
nhỏ của chúng ta muốn nói với anh rằng: HAPPY BIRTHDAY n' MERRY X-MAS
TO YOU. Hãy mãi là chỗ dựa vững chãi cho em và con và là tình yêu của
gia đình mình anh nhé! Ngoài kia, bài hát Jingle Bell vang lên như một tiếng chuông ngân dài dịu dàng và ấm áp: ... Jingle bell, jingle bell, jingle all on the way Oh what fun it is to ride in a one-horse open sleigh...
|
Trong bài viết này tôi trình bày với các bạn cách chỉnh lại Windows XP Pro để hỗ trợ nhiều Session Remote Desktop.
Nếu bạn đã từng sử dụng tính năng Remote Desktop trên Windows XP
Professional thì sẽ dễ dàng nhận thấy khi bạn login vào từ máy khác thì
người đang dùng trên máy đó sẽ bị bật ra. Bởi trong Windows XP chỉ hỗ
trợ 1 Session duy nhất sử dụng máy tính. Riêng Windows Server 2003 mặc
định chỉ cho phép 2 session Remote vào nhưng bạn có thể sử dụng Group
Policy để chỉnh lại thong số này.
Trong bài viết này tôi sẽ giới thiệu một cách Hack Windows XP để các
bạn có thể sử dụng tuỳ thích mấy Session Remote vào Windows XP (tôi mới
thử được 3 Session).
1. Tắt tính năng Remote Desktop trong môi trường Safe mode
2. Thao tác với File hệ thống
3. Chỉnh Registry
4. Chỉnh Group Policy
5. Bật tính năng Remote Desktop.
1. Tắt tính năng Remote Desktop
Step 1: Khởi động lại máy tính vào chế độ Safe Mode
Step 2: Disable hai Services là Remoted Desktop
Connection (RDC) và Terminal Services
Step 3: Chuột phải My Computer chọn Properties chọn tiếp sang tab Remote bỏ dấu check box “Allow users to connect remotely to this computer”.
Step 4: Nhấn OK
Step 5: Cách Disable Service Terminal: Start -> Control Panel -> Administrative Tools -> Services
Step 6: Tìm trong danh sách các service chuột phải vào Terminal Services chọn Properties
Step 7: Trong Statup Type chọn Disable
2. Thao tác với File hệ thống
Trong phần này bạn phải thay thế một file Terminal Service DLL (termsrv.dll) với một file không bị giới hạn.
File termsrv.dll mới bạn có thể download tại: http://members.lycos.nl/nessyh/files/termsrv.dll
Step 1: Download file termsrv.dll từ địa chỉ trên save vào một thư mục bất kỳ trên máy tính.
Step 2: Truy cập vào thư mục \Windows\System32\dllcache
Step 3: Thay đổi tên file termsrv.dll bằng một tên mới ví như termsrv_dll.bak
Step 4: Copy file termsrv.dll mà bạn download được vào thư mcụ \Windows\System32\dllcache
Step 5: Vào thư mục \Windows\System32 xoá file termsrv.dll đi là ok
3. Chỉnh Registry
Giờ bạn cần phải chỉnh lại một thông số trong Registry nhằm tăng số kết nối Remode Desktop.
- Vào Run gõ regedit chọn tới mục:
HKEY_LOCAL_MACHINE\ SYSTEM \ CurrentControlSet \ Control \ Terminal Server \ Licensing Core
- Tạo một DWORD Key mới tên: EnableConcurrentSessions và chỉnh thông số cho nó là 1
- Đóng cửa sổ Registry Editor.
4. Chỉnh Group Policy
Vào Run gõ gpedit.msc để vào giao diện chỉnh Local Group Policy.
Trong cửa sổ Group Policy Editor chọn
Computer Configuration -> Administrative Templates ->
Windows Components -> Terminal Services nhấn Đúp vào: Limit
number of connections
Chọn mục Enable và gõ số kết nối mà bạn cần Remote tới ít nhất là 2 là OK
- Khởi động lại máy tính
- Chuột phải My Computer chọn Properties chọn tab Remote
- Chọn dấu checkbox vào “Allow user to connect remotely to this computer” để enable tính năng Remote Desktop trên Windows XP
- Nhấn OK
- Bước cuối cùng là khởi động lại Terminal Services:
Start -> Control Panel \Administrative Tools \
Services. chọn Terminal Services từ danh sách các service chuột phải
chọn Properties thiết lập Startup Type Manual. Rồi nhấn Start là OK
Khởi động lại máy tính giờ Windows XP của bạn đã cho phép nhiều Session truy cập đến.
NOTE
*******
Trên Windows Server 2003 Nếu bạn cần sử dụng nhiều hơn 2 connections
remote tới máy chủ bạn chỉ cần chỉnh trong Group Policy là OK
|
|
|
Tìm Kiếm Trong Blog Website |
|
| | |
Xem Blog Website Theo Ngày Tháng |
|
| « Tháng 05 2024 » | CN | Hai | Ba | Tư | Năm | Sáu | Bảy | | | | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | 31 |
| |
Đánh Giá Website |
|
| | |
Liên Kết website:
- Tin Tức Tổng Hợp Báo PC World VietNam Báo Tuổi Trẻ Online - - - Nhịp Sống Số - - - Nhịp Sống Trẻ Tin Tức nổi bật trong ngày
- Tin Thế Giới Tin Tức Thế Giới
- Tin Xã Hội Đối nội - Đối ngoại Thời sự
- Tin Văn Hóa Thời trang Ẩm thực Du lịch
- Tin Kinh Tế Tài chính - Ngân hàng Chứng khoán Tuyển dụng - Việc làm Thị trường Lao động - Công đoàn
- Tin Khoa Học - Công Nghệ CNTT - Viễn Thông Khoa học - Tự nhiên Thiết bị - Phần cứng
- Tin Thể Thao Bóng đá Quần vợt
- Tin Giải Trí Âm nhạc - Phim Sân khấu - Điện ảnh Sách báo - Văn thơ
- Tin Pháp Luật Hình sự An ninh - Trật tự
- Tin Giáo Dục Học bổng - Du học Đào tạo - Thi cử
- Tin Sức Khỏe Làm đẹp Tình yêu giới tính
- Tin Ô Tô - Xe Máy Tin Tức Ô Tô - Xe Máy
- Tin Nhà Đất Đầu tư - Quy hoạch Không gian - Kiến trúc
|